Nguyễn Xuân Nghĩa - Người Việt Ngày 120326
"Hoa Kỳ Nhìn Từ Bên Ngoài"
* Nhìn lại vị trí của Miến Điện trên tấm bản đồ *
Có hai quốc
gia Đông Nam Á mà mối quan hệ với Trung Quốc có thể ảnh hưởng đến cục
diện lâu dài của toàn khu vực Đông Á. Đó là Việt Nam và Miến Điện....
Việt Nam hiện
vẫn giữ thế "môi hở răng lạnh" với Trung Quốc, cho Bắc Kinh. Còn Miến
Điện thì lặng lẽ tự giải phóng khỏi sức hút của Trung Quốc và đang ra
khỏi vòng phong toả của Hoa Kỳ. Chiều hướng ấy hiển nhiên có lợi cho
người dân ở bên trong, nhưng cũng đảo lộn cái trật tự u ám của khu vực
Đông Nam Á - dưới bóng rợp của Trung Quốc. Hoa Kỳ có góp phần cho sự
chuyển hướng đó. Nhưng chỉ góp phần mà thôi vì động lực chính vẫn xuất
phát từ dân Miến.
Bài này sẽ tìm
hiểu về vai trò mà người viết nhấn mạnh là "góp phần". Nhìn từ Hoa Kỳ
thì Mỹ có góp phần, nhưng nhìn từ Miến Điện thì phần chính của sự chuyển
hóa này là từ dân Miến...
***
Nhìn trong viễn cảnh dài, quan hệ giữa Miến Điện với Trung Quốc và với Hoa Kỳ đã là hai vòng xoáy.... ngược.
Lãnh đạo Miến
đã cải thiện quan hệ với Bắc Kinh từ hơn 30 năm trước, chính thức là từ
1988, sau khi Đặng Tiểu Bình chấm dứt yểm trợ các tổ chức phiến loạn
thân Trung Quốc, thậm chí theo chủ nghĩa cực đoan của Mao Trạch Đông,
các nhóm "Mao-ít" hay Maoist. Ngược lại, cũng từ 1988, Hoa Kỳ đã trừng
phạt Miến Điện về tội độc tài, đàn áp tôn giáo, và hạ tầm ngoại giao từ
vị trí đại sứ xuống xử lý hai đại biện.
Thật ra, Miến
Điện bị nạn độc tài từ nửa thế kỷ, từ năm 1962, và lụn bại dần dưới sự
cai trị của các tướng lãnh. Nhưng, Bắc Kinh chẳng mấy phiền hà về chuyện
đó như Hoa Kỳ. Và Mỹ rút tới đâu thì Thiên triều đỏ lấn tới đó, để xây
dựng hệ thống độc tài bản xứ của mình, cho mình. Những gì xảy ra tại Hà
Nội ngày nay có thể phải được nhìn thấy từ trước tại Miến Điện.
Quả nhiên là
trong ba chục năm, Miến Điện trôi vào quỹ đạo "xã hội chủ nghĩa" dưới
chế độ độc tài quân phiệt làm xứ sở lụn bại tới cùng cực. Sau khi thử
nghiệm giải pháp dân chủ hình thức với cuộc bầu cử năm 1990 và bị đại
bại, các lãnh tụ thủ tiêu kết quả bầu cử và giam giữ đối lập. Nổi tiếng
nhất trong các khuôn mặt đối lập này là bà Aung San Suy Kyi.
Mọi sự thật ra
bắt đầu chuyển động từ năm 2009 với vai trò ít ai nói tới của Nghị sĩ
Jim Webb. Ông là con cá dò mìn, bơi vào vùng nước đầy thủy lôi có thể nổ
từ hai bờ tả hữu....
Là Chủ tịch
Tiểu ban Đông Á Thái bình dương trong Ủy ban Đối ngoại Thượng viện, Jim
Webb đề xướng sáng kiến giao kết - đối thoại và hợp tác - với các quốc
gia Đông Nam Á như một chiến lược ngăn chặn ảnh hưởng của Trung Quốc
trong khu vực này. Tháng Tám năm đó, ông thăm viếng năm nước Đông Nam Á
trong hai tuần, kể cả Việt Nam và Miến Điện.
Tại Miến Điện,
hôm 14 Tháng Tám năm đó, Nghị sĩ Jim Webb gặp lãnh tụ quân phiệt là
Tướng Than Swee lẫn bà Aung San Suu Kyi khi ấy còn bị quản thúc. Chuyến
thăm viếng này xảy ra đúng ba tháng sau khi bà bị các tướng bắt tại nhà
và đưa vào tù!
Với kinh
nghiệm lâu dài về Á Châu, ông Webb đề nghị Hoa Kỳ gỡ bỏ dần lệnh cấm vận
để cải thiện quan hệ với Miến Điện tùy mức độ chuyển hóa của chế độ.
Ông thực tế vào tận nơi mở đường cho việc nhìn Hoa Kỳ lại cục diện Đông
Nam Á trong bối cảnh Đông Á.
Sau đó mới có
vụ Ngoại trưởng Hoa Kỳ (Hillary Clinton) chính thức thăm Miến Điện vào
cuối năm 2011 - lần đầu tiên kể từ năm 1955. Bà hội kiến Tổng thống Then
Sein tại thủ đô Naypyidaw rồi Aung San Suu Kyi tại (cố đô) Yangon hay
Rangoon - xưa ta dịch là Ngưỡng Quang. Sau đó mới là việc Ngoại trưởng
Mỹ xông thẳng vào hồ sơ Mekong, gặp riêng Bộ trưởng Ngoại giao của các
nước dưới hạ nguồn con sông đã bị Trung Quốc khống chế trên thượng
nguồn: Thái Lan, Việt, Miên, Lào và Miến Điện.
Rồi từ đầu năm
nay, Hoa Kỳ nâng cấp bộ ngoại giao giữa hai nước lên hàng Đại sứ trong
khi dân Miến chuẩn bị đi bầu.... Chi tiết lý thú và ý nghĩa là Đại sứ
quán Hoa Kỳ vẫn nằm tại Rangoon, chứ không ở thủ đô giữa rừng của chế độ
là Naypyidaw.
***
Miến Điện đã
từng là cường quốc Đông Nam Á và thuộc loại trù phú nhất. Hơn hẳn Việt
Nam rất xa – xin lỗi bà con! - mà cũng từng là quốc gia bán gạo nhiều
nhất thế giới, trước Thái Lan và Việt Nam.
Trên một lãnh
thổ rộng gấp đôi Việt Nam, với dân số hiện chỉ có 60 triệu, xứ này là
một kho tài nguyên gồm có dầu, khí, than, thiếc, đồng, uranium, ngọc, gỗ
quý, và cả mạng lưới thủy điện dồi dào nhờ địa dư đầy núi rừng và thác
nước.... Nhưng địa dư xứ này cũng đẩy dân Miến, chả mấy khác dân Việt,
vào giữa hai đại cường và hai nền văn hoá Ấn Độ và Trung Hoa.
Tiếp giáp với
cả Ấn Độ ở hướng Tây-Bắc và Trung Quốc ở hướng Đông-Bắc, lãnh thổ Miến
nằm trên Vịnh Bengal nối liền Ấn Độ dương với Thái bình dương, qua eo
biển Malacca sinh tử cho kinh tế Á Châu.
Khi lui về chế
độ độc tài, Miến Điện trôi vào quỹ đạo Trung Quốc và bị bần cùng hóa
với tốc độ chóng mặt. Từ một quốc gia thịnh vượng, nay Miến Điện có hệ
thống y tế đứng hạng chót thế giới. Khi ra khỏi chế độ độc tài - trong
một tiến trình còn bất trắc và tùy thuộc dân trí lẫn dân khí - Miến
Điện sẽ tự giải phóng khỏi bóng rợp u ám của Trung Quốc.
Hết là một nơi
bị Thiên triều đỏ mặc tình bóc lột nhờ cấu kết với lãnh đạo độc tài, xứ
này sẽ trở thành một trung tâm kinh tế nối liền tiểu lục địa Nam Á (Ấn
Độ) với các nước Đông Nam Á bên Thái bình dương và nối liền các tỉnh
Trung Quốc bị khóa trong lục địa, thí dụ như Vân Nam, với biển nóng ở
bên dưới. Miến Điện sẽ không là... "tiền đồn của thế giới tự do" vây
quanh Trung Quốc: bài học đáng nhớ cho nhiều xứ Đông Nam Á - lại xin lỗi
bà con!
Nhưng là trung tâm giao tiếp với thế giới, nhất là với Ấn Độ.
Do di sản của
Đế quốc Anh, dân Ấn tại Miến đã từng giữ vai trò trọng yếu về kinh
doanh, tương tự như thành phần Hoa kiều tại nhiều xứ khác. Do vị trí địa
dư, Ấn Độ và cả Bangladesh đều có lợi khi hợp tác với Miến Điện. Và mối
lợi đó cũng phù hợp với quyền lợi và an ninh của Hoa Kỳ.
***
Hoa Kỳ đã từng
lật đổ chế độ Ngô Đình Diệm vì những tội danh có thể làm... Hà Nội đỏ
mặt - vì độc tài chưa tới, ngay giữa thời chiến! Hoa Kỳ cũng từng bang
giao rồi yểm trợ chế độ độc tài và tuyệt đối tham nhũng tại Hà Nội ngay
trong thời bình. Ngoài mối lợi dù sao còn nhỏ nhoi cho doanh nghiệp Mỹ,
đối sách đầy thông cảm - tới lợm giọng - của Mỹ vẫn không đạt kết quả là
góp phần xây dựng một nước Việt Nam ổn định và độc lập trước đà bành
trướng của Trung Quốc.
Cũng chính mối
nguy bành trướng đó, từ sau Chiến tranh Cao Ly cho tới Điện Biên Phủ
1954, khiến Mỹ thục mạng nhảy vào Việt Nam mà... chẳng hiểu gì cả. Sau
đó là lịch sử bi thảm, khi Hoa Kỳ nghĩ lại, giao kết với Trung Quốc từ
1972 và tiền đồn thế giới tự do trôi xuống biển....
Bây giờ, 40 năm sau, Hoa Kỳ lại nghĩ lại nữa! Là chuyện ngày nay.
Lãnh đạo Miến
Điện – bên trong chế độ và bên ngoài xã hội – không thể không thấy những
điều này, từ phía Trung Quốc lẫn Hoa Kỳ. Họ dám chọn lựa và đang thử
nghiệm giải pháp có vẻ rủi ro là dân chủ. Sự chọn lựa đó đang chuyển
dịch cả cục diện kinh tế và chiến lược trong khu vực trải rộng từ Ấn Độ
dương qua Thái bình dương. Ngần ấy quốc gia liên hệ - chứ không riêng
Hoa Kỳ - cũng đều theo dõi và có khi ngầm tác động vào sự chọn lựa này.
Khi theo dõi số phận của nhiều hợp đồng ký kết giữa Miến Điện với Bắc Kinh, ta có thể thấy ra điều ấy. Cũng như khi tìm hiểu về dự án dẫn khí đốt nối liền Calcutta ở tiểu bang Tây Bengal của Ấn qua Chittagong của Bangladesh và Rangoon của Miến (xin ngó vào tấm bản đồ), ta đoán ra triển vọng hợp tác lâu dài của Miến Điện với các lân bang khác, thay vì chỉ là một chư hầu hay vùng phiên trấn của Bắc Kinh.
Vì
vậy, vấn đề không chỉ là vai trò của bà Aung San Suu Kyi hay những tính
toán của Hoa Kỳ. Người dân Miến Điện, kể cả hệ thống quân đội xứ này,
đang chọn lấy một định mệnh khác – mà không sợ.
Hà Nội nghĩ sao?....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét