http://danlambaovn.blogspot.com/2012/04/nhan-ngay-30-4-cau-chuyen-ve-16-tan.html?utm_source=BP_recent
Nhân ngày 30-4: Câu chuyện về 16 tấn vàng
Bùi Tín (VOA Blog) - Chuyện
này xảy ra đã gần 37 năm. Từ đầu năm nay tôi nhận được 6 điện thư từ
trong nước, từ Canada và Cộng hòa Liên bang Đức hỏi về chuyện này. Đây
là chuyện rất cũ, nhưng do chế độ độc đảng luôn duy trì nhiều mảng tối,
không công khai minh bạch, nên có nhiều vấn đề lịch sử cần làm rõ.
Trưa 30-4-1975, trong phòng lớn của Dinh Độc lập, sau khi tôi gặp và hỏi
chuyện tướng Dương Văn Minh và ông Vũ Văn Mẫu, không khí dần dần bình
thản. Ông Nguyễn Văn Hảo ghé tới nói nhỏ với giọng miền Nam, «Thưa tôi
là Nguyễn Văn Hảo, phó thủ tướng đặc trách về kinh tế - tài chính, có
chuyện cần trình bày riêng với các ông». Tôi cùng ông Hảo đến ngồi bên
chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ. Vừa ngồi xuống, ông Hảo nói ngay: «Chúng tôi
vừa trao đổi với nhau, muốn nhờ ông báo ra ngoài đó là bọn này đã giữ
lại hơn 16 tấn vàng không để họ mang đi, hiện để trong ngân khố, mong
ngoài đó cho người vô nhận». Tôi hỏi lại: «Ông nói sao? 16 tấn vàng
trong ngân khố? Có thiệt không?». Tôi ghi vội vài chữ trên sổ tay: Ng. v
Hảo, 16 tấn, ngân khố…, và nghe ông Hảo trả lời: «Thiệt chớ, bọn này
chịu hoàn toàn trách nhiệm mà». Ông còn nói thêm: «Nếu các ông gửi (ông
dùng tiếng Pháp «placer») ở các ngân hàng quốc tế lớn thì sau sẽ có thể
thành 18 tấn, 20 tấn. Nếu cần, bọn này sẽ giúp».
Tối hôm đó tôi đi trên chiếc xe jeep của đơn vị thông tin Quân đoàn II
khi được biết họ sắp vào sân bay Tân Sơn Nhất để bắt liên lạc với phái
đoàn ta trong Ban Liên hợp Quân sự bốn bên (về sau là Ban LHQS hai bên)
lập ra từ sau Hiệp định Paris tháng 1-1973. Tôi đã từng ở đó 60 ngày
trong một khu gọi là trại Davis. Thật là may mắn không ngờ. Tôi hướng
dẫn Thiếu úy Hà lái xe vì tôi đã hàng chục lần đi con đường này hồi
1973, và đã nghiên cứu rất kỹ bản đồ Sài Gòn mấy ngày đó. Tôi vào trại
Davis như về nhà. Anh Võ Đông Giang, anh Hoàng Anh Tuấn vẫn ở đó. Chào
hỏi xong tôi vội xuống trạm thông tin, thì vẫn là tổ thông tin hơn 2 năm
trước. Dạo ấy anh em vẫn đánh bài viết của tôi cho báo Quân đội Nhân
dân. Chiều nay sau khi viết bài báo xong, tôi rất băn khoăn vì các nhà
báo Pháp, Ý, Đức đều cho tôi biết là bưu điện Sài Gòn đóng cửa 2 hôm nay
rồi. Điện thoại viễn liên bị cắt đứt. Họ đang bế tắc không sao gửi bài
đi được. Tôi cũng sốt ruột không kém. Vì gửi bài báo ngay đêm nay để
sáng mai bài báo được in trên báo QĐND là một yêu cầu cấp bách. Thượng
sỹ thông tin trẻ măng người Thái Bình tên là Hải đánh bài báo của tôi
bằng tín hiệu Morse, tè tè tích tích. Bài báo gửi cho Thiếu tướng Lê
Quang Đạo, phó chủ nhiệm Tổng cục Chính trị, để chuyển cho báo QĐND.
Ngay sau bài báo là mấy dòng chữ «Gửi riêng Thủ trưởng Tổng Cục Chính
trị - Tuyệt mật. Hôm nay 30-4-1975 Phó thủ tướng Nguyễn Văn Hảo đặc
trách kinh tế - tài chính báo tin cho tôi là đã giữ lại trong ngân khố
hơn 16 tấn vàng, mong ta cho người vào nhận. Bùi Tín».
Sau đó tôi mới thong thả gặp gỡ các anh em ta trong trại Davis, cùng ăn
một nồi chào gà tuyệt trần sau một ngày cực kỳ căng thẳng, mệt nhọc.
Bài báo đăng trên báo QĐND sáng ngày 1-5-1975 là bài báo duy nhất gửỉ
được từ Sài Gòn vì hồi đó chưa có điện thoại cầm tay, chưa có máy điện
toán xách tay như hiện nay. Máy fax rất nặng nề. Do bài báo được chuyển
bằng tín hiệu Morse tè tè tích tích, nên có 2 chữ ghi sai. Đó là khi tôi
nói về thực đơn của Tổng thống ngày 30-4 được in trên giấy đặt trên bàn
làm việc của ông, có 2 món là «cá thu kho mía» và «gân bò hầm sâm», một
món của cao lâu Tàu được gọi là «ngầu pín», đã bị ghi sai thành cá thu
kho giá và gan bò hầm sâm. Nhiều người thắc mắc cá thu kho giá và gan
bò hầm sâm thì có gì ngon và bổ. Người đánh và nhận Morse đã nhầm chữ
«g» (tè-tè-tích) thành chữ «m» (tè-tè) và chữ «â» thành «a».
Ít lâu sau đó, tôi đọc trên cuốn A Decent Interval (Khoảng cách vừa
phải) của Frank Snepp, một cán bộ CIA ở Sài Gòn trước đó, nói rằng Tổng
thống Nguyễn Văn Thiệu đã mang đi hàng chục tấn tài sản quý sang Đài
Loan, nơi có anh ông là đại sứ Nguyễn Văn Kiểu, để đưa sang Hoa Kỳ sau
đó.
Tất cả các báo chính thức ở Hà Nội hồi đó đều trích đăng cuốn sách của
Frank Snepp, đoạn nói về việc ông Thiệu chở tài sản quốc gia trong đó có
hơn 10 tấn vàng trong ngân khố ra khỏi nước, và ai cũng đinh ninh là
chuyện này là có thật.
Ở hải ngoại nhiều bài viết cho đến nay vẫn đinh ninh chuyện ông Thiệu
mang đi 16 tấn vàng là có thật, lên án ông rất nặng nề là trong tình
hình cực kỳ khẩn trương ông đã chỉ lo vun vén cho cá nhân, lo chiếm đoạt
tài sản công thành của riêng một cách tồi tệ.
Về phía chính quyền độc đảng ở trong nước, họ vẫn cố tình duy trì một
tình hình ỡm ờ úp úp mở mở, không rõ ràng minh bạch về hơn 16 tấn vàng
trong ngân khố Sài Gòn hồi ấy, với ý định không sạch sẽ là để cho mọi
người hiểu lầm về chuyện này.
Năm 1994, khi tôi đã ở Paris, một bạn người Việt làm việc cơ quan nghiên
cứu và lưu trữ về chiến tranh Việt Nam ở Lubbock, Tiều bangTexas, Hoa
Kỳ, cho tôi địa chỉ điện thoại của ông Nguyễn Văn Hảo. Tôi gọi ngay cho
ông và từ đó có dịp nói chuyện về ngày 30-4-1975. Ông cho biết ông đang ở
Port-au–Prince, thủ đô nước cộng hòa Haiti, trong vùng Antilles -
Caribbean, làm cố vấn kinh tế cho chính phủ Haiti. Ông cũng được biết
đầu tháng 5-1975 ngoài Hà Nội đã cho riêng 1 chuyến chuyên cơ vào tiếp
nhận hơn 16 tấn vàng và chở ra Hà Nội.
Đầu tháng 5-1975 tôi cũng được tướng Đào Đình Luyện, chỉ huy không quân,
cho biết nguyên một chuyến chuyên cơ IL 18 đã chở số vàng thu được từ
Sài Gòn ra Hà Nội.
Ông Hảo kể lại chuyện này: «Hồi đó, ông Vũ Văn Mẫu đề xuất với tướng
Dương Văn Minh rồi giao cho tôi (là ông Hảo) mật báo cho đại diện của
các ông, sau khi được báo là một sỹ quan cao cấp vào gặp bọn này». Ông
nói thêm: «Các ổng muốn các ông hiểu rõ là bọn này đã cố giữ lại không
cho họ mang đi để giữ lại tài sản quốc gia đặng giao lại cho quý ông».
Ông còn cười vui: «Lẽ ra quý ông có một lời tiếp nhận và đánh giá công
khai chuyện này cho đồng bào cả nước biết thì bọn này mới thật hài
lòng». Lần sau gặp ông trên điện thoại, ông cho tôi biết thêm là «công
bằng mà nói, đã có nhiều dự án chuyển hết số vàng trong ngân khố ra nước
ngoài, qua các ngân hàng quốc tế, nhưng các cuộc thương lượng chưa ngả
ngũ thì quý ông đã vô rồi. Anh em phụ trách Ngân khố quốc gia cũng tỏ rõ
thái độ không để cho họ mang đi. Lẽ ra các ông nên có lời khen cho anh
em đó vui lòng».
Trong các phiên họp của chính phủ, của quốc hội sau 30-4-1975, không có
một chi tiết nào về hơn 16 tấn vàng được chính quyền miền Nam chính thức
giao lại. Nó có thật sự nhập kho Nhà Nước đầy đủ, và được dùng vào
những việc gì? Không ai biết. Đại biểu Quốc hội không ai hỏi, vì 90 %
đại biểu là đảng viên, số ngoài đảng còn bảo hoàng hơn nhà vua.
Tháng 4-2010, Bộ Quốc phòng Hà Nội có cuộc họp «viết lại một cách chính
thức diễn biến ngày 30-4-1975 ở Dinh Độc lập», họ không nhắc đến tên
tôi, coi như nhà báo Bùi Tín không hề có mặt ở Sài Gòn ngày hôm đó, cũng
không hề nhắc đến chuyện hơn 16 tấn vàng, một chi tiết không nhỏ, nhưng
họ không muốn nhắc đến nữa.
Năm 1987, khi có dịp gặp ông Trường Chinh ở Đà Lạt, tôi kể lại chuyện
này, ông cho biết : « Tôi có biết chuyện này, nhưng hết sạch cả rồi,
trong mấy năm khó khăn, cấu véo hết tấn này đến tấn khác, mua lương
thực, nguyên liệu, nay còn gì nữa đâu!». Đây là câu duy nhất tôi nghe
được về số phận của hơn 16 tấn vàng năm 1975, từ miệng một nhà lãnh đạo.
Các phiên họp Quốc hồi từ 1975 đến nay, không ai biết, cũng không ai hỏi
, chiến lợi phẩm thu được ở miền Nam, số tiền hồi ấy bộ Công an có chủ
trương bán bãi, bán tầu thuyền, thu vàng cho mỗi người lên tàu di tản -
từ 3 lạng đến 6 lạng, có khi lên đến 12 lạng vàng mỗi đầu người - tất
cả là bao nhiêu? Và tiền thu của người Hoa bị xua đuổi từ Cẩm Phả, Hon
Gai, Hải Phòng vào đến Vũng Tàu, Chợ Lớn, Cần Thơ...là bao nhiêu? Lại
còn tiền của thu được qua các chiến dịch tiêu diệt công thương nghiệp tư
nhân, cái gọi là diệt gian thương trên toàn miền Nam hồi đó, tiêu tan
đi đâu cả rồi? Trong Quốc hội có Ban Kinh tế - Tài chính, nhưng có ai
được biết gì đâu, có ai dám hỏi gì đâu, cả một khối mờ ám cỡ quốc gia,
do đồng nhất đảng với nhà nước, đảng với quốc gia, đảng với nhân dân,
tuy ba mà một.
Lại còn trong chiến dịch gọi là giải phóng Campuchia khỏi diệt chủng của
Khơ-me Đỏ cuối năm 1978- đầu năm 1979, đơn vị đặc công và một sư đoàn
của Quân đoàn IV được lệnh chiếm các cơ sở trong thủ đô Pnom Penh, đặc
biệt là khu hoàng cung, tiền của, kho tàng, đồ cổ lớn nhỏ đã được thu về
bao nhiêu? Mang về nước ta bao nhiêu? Ờ đâu, có biên bản, thống kê gì
không? Tôi được biết phần lớn là giao cho Ban Tài chính - Quản trị trung
ương đảng, một cơ quan kinh tế - tài chính - thương nghiệp xuất nhập
khẩu - sản xuất kinh doanh riêng của đảng, mà biên chế còn lớn hơn cả
bộ Công thương và bộ Kế hoạch - Đầu tư cộng lại.
Chế độ hiện tại quan tâm đến tiền bạc, ngoại tệ, ngân khố, ngân hàng,
hơn là cái gốc của nền kinh tế là sản xuất ra của cải với kỹ thuật cao,
giá thấp . Họ quên chức năng cơ bản của nhà nước là phân phối, điều tiết
phân phối lại thành quả phát triển cho toàn xã hội cùng hưởng.
Các bộ của chính phủ coi rất nhẹ việc quản lý về hành chính, chỉ chăm
chú đến sân sau là các công ty kinh doanh để chia chác bổng lộc, mặc cho
các chỉ thị thu rất hẹp lĩnh vực này.
Xin quan sát kỹ để thấy rằng ai dính đến tài chính, ngân hàng, ngân sách
đều được thăng quan tiến chức nhanh nhất; thủ tướng hiện nay từng là
Thống đốc Ngân hàng Nhà nước; chủ tịch Quốc hội hiện nay trưởng thành từ
Cục trưởng Cục Ngân sách, rồi thứ trưởng tài chính, rồi bộ trưởng tài
chính, rồi phó thủ tướng thường trực. Một phó thủ tướng hiện nay cũng
từng là thứ trưởng rồi bộ trưởng bộ tài chính. Nguyên thống đốc ngân
hàng Trần Đức Thúy cùng cậu con trai Trần Đức Minh và cộng tác viên thân
cận là đại tá công an Lương Ngọc Anh đều là những nhân vật con cưng của
chế độ, những công thần hàng đầu trong việc ngang nhiên phân phối lại
tiền của của nhân dân đổ vào ngân sách riêng của đảng. (Các bạn có thể
đọc thêm bài báo «Nạn chảy máu tài nguyên quốc gia» trên VOA ngày
17-8-2011).
Lúc này giới cầm quyền trong nước cần nhớ lại lời khuyên tâm huyết của
ông Lý Quang Diệu mươi năm về trước là: «Khi sẽ có nhiều khoản tiền đầu
tư lớn từ nước ngoài chảy vào, hãy giữ gìn cẩn thận, không để cho đồng
tiền chỉ huy, ngự trị, làm chủ lương tâm viên chức, hãy rất cảnh giác
với đồng tiền bẩn, đồng tiền phi pháp, nó sẽ phá hoại công cuộc phát
triển». Cũng chính Cụ Lý - như một số người trong nước thân mật gọi –
căn dặn cách phòng chống tham nhũng có hiệu quả là: luật pháp, ngành tư
pháp, tòa án phải rất nghiêm (để không ai dám tham vì sợ tù ), lương
viên chức tạm đủ sống (không cần tham nhũng), tuyên truyền giáo dục nêu
gương các viên chức trong sạch sống thanh bạch, chỉ ra kẻ tham là kẻ
cắp, kẻ cướp xấu xa ô nhục tàn phá rường cột của quốc gia (không ai nỡ
tham nhũng vì sợ nhục).
Có thể nói tiền nong, vàng bạc, của cải trong chế độ độc đảng đã gây nên
tham nhũng, bất công kinh khủng chưa từng có trong xã hội nước ta, tiền
của vàng bạc phi pháp đã tha hóa giới cầm quyền ở mọi cấp, tàn phá
đảng cộng sản Việt Nam từ gốc lên ngọn.
Hiện là thời kỳ đảng viên quan chức lao lên trước đi tiên phong để trở
thành đại gia, đại điền chủ, đại trọc phú, đại tư bản đỏ, bỏ mặc nhân
dân của mình nghèo đói ở phía sau, đến nỗi nhà Mác-xít Lữ Phương phải la
trời rằng đảng cộng sản đã đi đầu trong xây dựng chủ nghĩa tư bản man
rợ. Đó là thời kỳ các quan chức vứt hàng ngàn tỷ này đến hàng nghìn tỷ
khác qua cửa sổ, chìm nghỉm dưới đáy biển, để mặc cho hệ thống y tế và
giáo dục tàn tạ, bệ rạc.
Thời đại kim tiền của các nhà cầm quyền tỷ phú Marcos, Suharto, Park
Chung Hy, Ceausescu, Ben Ali, Ghadafi, Mubarak…đã kết thúc bi thảm.
Gương tày liếp cho những bầy sâu chói mắt vì ánh vàng.
Bùi Tín
http://www.voanews.com/vietnamese/blogs/tin/16-tan-vang-04-12-2012-147209025.html
*
*
Dân Làm Báo xin gửi đến 1 bài viết của Tác giả vào năm ngoái:
Nạn chảy máu tài nguyên quốc gia
Cựu Tổng thống Tunisia Ben Ali và cưụ Tổng thống Ai Cập Hosni Mubarak
đang bị truy tố và xét xử về nhiều tội, trong đó quan trọng nhất là tội
“đàn áp, tàn sát công dân trong các cuộc biểu tình yêu nước”, và “biển
thủ tài sản quốc gia, cắt từng mảng lớn ngân sách quốc gia cho đảng độc
quyền và cho các quan chức của đảng”. Riêng về 2 tội này, mỗi người có
thể bị ít nhất 20 năm tù giam, hoặc tù chung thân, tài sản riêng bị sung
vào công quỹ, trả về cho nhân dân.
Các chế độ toàn trị, không cộng sản như Tunisia, Ai Cập, hay cộng sản
như Việt Nam, Trung Quốc, đều có những nét chung, đó là đàn áp công dân
yêu nước và cắt xén ngân sách quốc gia quy mô lớn cho đảng độc quyền, để
từ đó biến công quỹ thành tài sản riêng của các quan chức tham nhũng
của đảng.
Về tội danh thứ hai, từ khi còn ở trong nước, tôi đã băn khoăn về hiện
tượng cắt xén tài sản quốc gia để chuyển sang cho đảng độc quyền. Năm
1986, khi làm tuần báo Nhân dân Chủ nhật, tôi có yêu cầu đặt mua máy in 5
màu của Nhật Bản, phải dùng ngoại tệ, nên Ban Tài chính Quản trị Trung
ương Đảng triệu tập tôi đến làm việc, hỏi cụ thể về chuyện này.
Ông Hoàng Quốc Thịnh, trưởng Ban, là ủy viên Trung ương Đảng, vốn là bộ
trưởng Nội thương, cùng một vụ phó vụ tài chính của Ban, tiếp tôi trong
phòng khách của Ban, tại tòa nhà của trường Albert Sarraut cũ, một dinh
thự vào loại lớn ở Hà Nội.
Qua vài dịp tiếp xúc với Ban Tài chính Quản trị Trung ương Đảng, tôi dần
dà hiểu rằng nó là một cơ quan kinh tế – tài chính kinh doanh công-
thương nghiệp riêng của đảng, với rất nhiều bất động sản, biệt thự, nhà
nghỉ, xí nghiệp, cửa hàng, công ty, bãi xe, đoàn xe, đội tàu biển, có cả
cơ sở ngoại thương ở Quảng Châu (Trung Quốc) và Phnom Penh (Campuchia).
Lúc ấy 2 công ty của Ban này là công ty An Phú và công ty Tây Hồ.
Gần đây một số bạn nhà báo trong nước cho biết Ban Tài chính Quản trị
Trung ương Đảng nay đã phát triển rộng lớn, bế thế hơn trước gấp nhiều
lần, đặc biệt là từ khi mở cửa, nước ta vào Tổ chức thương mại thế giới
(WTO), nhận viện trợ và đầu tư lớn của quốc tế. Nó lớn hơn, bề thế hơn,
có quyền lực lớn hơn trước, đi cùng với quốc nạn tham nhũng. Nó có cả hệ
thống các ban tài chính quản trị của đảng thuộc các tỉnh – thành ủy,
quận – huyện ủy. Trụ sở của đảng, các phòng họp trung ương đảng được xây
dựng lại, trang bị lại to lớn, lộng lẫy khác hẳn trước. Cơ ngơi vật
chất của các tỉnh ủy đều đàng hoàng, trụ sở tỉnh ủy, nhà ở, xe cộ, trang
phục cho đến tiền lương, phụ cấp của bí thư tỉnh ủy thường cao hơn so
với chủ tịch tỉnh.
Nay tôi mới được biết chỉ có Tổng bí thư, Uỷ viên thường trực Ban bí thư
và Trưởng ban Kinh tế Trung ương Đảng là 3 nhân vật về nguyên tắc nhận
được báo cáo riêng của Ban này. Chính phủ không có quyền gì với nó, Quốc
hội cũng không ai nói đến, chất vấn gì, nhân dân càng không biết. Nó
nắm cơ man nào là tiền, là của, là tài sản chìm nổi, và hoàn toàn ở
ngoài vòng pháp luật. Đây là đặc trưng lớn nhất của một chế độ độc đảng,
độc quyền đảng trị.
Những nhân vật làm tay trong của đảng để cắt từng mảng lớn ngân sách
quốc gia, tiền đóng thuế của dân, tiền viện trợ, tiền quốc tế cho vay
lãi thấp, tiền đầu tư của các nước… để chuyển sang ngân sách của đảng
gồm có: Bộ trưởng tài chính, Thống đốc Ngân hàng Nhà nước, Phó Thủ tướng
đặc trách kinh tế tài chính, Thủ tướng, Tổng bí thư Đảng CS. Họ tự cho
mình cái quyền làm như thế, để phục vụ đảng, để còn tự chia chác, trong
một chế độ mà nhóm chuyên gia Harvard, Hoa Kỳ, ở Việt Nam gọi là hệ
thống phe nhóm cánh hẩu – Crony System.
Không có gì trớ trêu bằng những người từng tự vỗ ngực là vô sản, là lãnh
tụ vô sản, là bênh vực giai cấp vô sản tại Việt Nam nay lại trở thành
những triệu phú đôla, đại tư bản đỏ, chủ chứng khoán đỏ, vượt xa các đại
điền chủ Nam bộ thời Pháp thuộc. Họ chia chác cho nhau rất tùy tiện, tự
cho mình quyền hưởng thụ, tự nghĩ rằng đã hy sinh, cống hiến cho đất
nước. Họ quên hẳn câu châm ngôn về đạo đức của mọi đảng viên: “Lo trước
thiên hạ, sướng sau mọi người”. Hóa ra đây chỉ toàn là những lời đạo đức
giả!
Trong việc truy tố và xét xử các cựu tổng thống Tunisia và Ai Cập về tội
cắt xén từng mảng lớn ngân sách, bất động sản, tài nguyên quốc gia để
làm của riêng của đảng cầm quyền, báo chí phương Tây gọi đây là những
“cuộc chảy máu tài nguyên quốc gia” do các chế độ toàn trị gây nên, là
những cuộc cướp bóc cực lớn và man rợ giữa thế giới văn minh.
Trong suốt 22 năm “Bắc thuộc” vừa qua, đất nước ta cũng gặp tai ương lớn
như thế, có thể gọi là nạn chảy máu ròng, máu đỏ của toàn dân chảy vào
cơ thể của đảng trọn quyền thao túng, theo phương châm “đảng lãnh đạo
thường xuyên liên tục và tuyệt đối”. Nhân dân lao động, nông dân, công
nhân, viên chức cần cù sống đồng lương ít ỏi, ba cọc ba đồng, con cái
gầy còm, xanh xao trong khi các quan chức CS cấp cao tha hồ ăn chơi xả
láng.
Từ thời xa xưa đã có những câu thơ về bức ảnh lãnh tụ bên các cháu nhi đồng:
Bác Hồ cùng với bác Tôn (Tôn Đức Thắng)
Cả 2 bác ấy đều thương nhi đồng
Hai bác má đỏ hồng hồng
Ngồi bên các cháu mặt xanh, cổ cò
Ngày nay lại càng khác xa.
Cháy máu ròng không cầm được là chết. Huống gì nước ta đang bị chảy máu
ròng xuyên qua thế kỷ. Chênh lệch giàu nghèo đang mở rộng vô hạn độ.
Người ăn không hết, kẻ lần không ra.
Người ăn không hết hầu hết là kém tài, đức hiếm, kẻ lần không ra là
người lao động, viên chức cần mẫn lương thiện, ngay thật, có cả hàng
triệu đảng viên thường không thế lực.
Không phải ngẫu nhiên mà các quan chức cấp cao nhất, từng dính đến vụ
chảy máu ròng xuyên thế kỷ của quốc gia bất hạnh này đều được khen
thưởng xứng đáng, lên cấp trong cuộc chia ghế vừa qua. Không phải ngẫu
nhiên mà thủ tướng 2 khóa liền từng một thời là thống đốc Ngân hàng Nhà
nước, chủ tịch Quốc hội mới từng là bộ trưởng tài chính rồi là phó thủ
tướng thường trực đặc trách kinh tế – tài chính ; Phó thủ tướng mới là
từ bộ trưởng tài chính mà lên, một ủy viên ban thường trực Quốc hội mới
khóa XIII vừa rời chức thống đốc Ngân hàng Nhà nước; rồi tổng kiểm toán
Nhà nước, chủ tịch ủy ban giám sát tài chính của Quốc hội cũng từng là
cán bộ cao cấp ngành Ngân hàng Nhà nước cả.
Nhiều xe triệu đô được nhập về VN trong những năm quaĐó là những nhân
vật liên quan trực tiếp đến ngân sách, kho bạc, tiền, vàng, đôla của đất
nước, liên quan sâu đến quốc nạn chảy máu tài sản quốc gia kéo dài
xuyên thế kỷ.
Qua việc mà báo chí nước ngoài gọi là “cuộc thay ca kíp ở Hà Nội”, 2
loại nhân vật được trọng dụng nhất là ngành công an và ngành tài chính –
ngân hàng như nói trên. Một đại tướng công an làm ủy viên thường trực
Ban Bí thư Trung ương Đảng, một trung tướng công an làm chánh án Tòa án
Nhân dân tối cao, một nguyên thống đốc Ngân hàng Nhà nước, rồi thứ
trưởng công an làm thủ tướng thêm một nhiệm kỳ. Trong khi đất nước cần
những nhân tài kỹ trị, có trí tuệ và tâm huyết trong các ngành khoa học,
kỹ thuật, giáo dục và văn hóa ở những vị trí then chốt của quốc gia. Họ
đâu cả rồi? Đây là nỗi đau chung của đất nước hiện nay.
Xin hỏi gần 500 đại biểu Quốc hội mới và đông đảo bà con cử tri nước ta
suy nghĩ ra sao về hiện tượng rất không bình thường, lại có vẻ rất bình
thường này của đất nước?
Blog Bùi Tín (VOA)
Lời bình
Đây là xã hội mà Việt cộng muốn biến Việt nam thành một tỉnh thành để chúng được tiếp tục cai trị!
Hỡi mọi người Việt những ai còn quan tâm đến tương lai đất nước, hãy cùng nhau đứng dậy trước khi quá trễ !
Vinh Phong
BẤM VÀO XEM HÌNH ẢNH : Blog BaoMai Nhà tù và hàng hóa ở Trung Cộng
17/04/2012
Nếu không bị kết án tử hình, tù nhân sống sót trong trại tạm giam sẽ bị gửi đến các nhà tù để thi hành bản án và làm nô lệ lao động. Họ mang theo các căn bệnh truyền nhiễm và bệnh tình dục đến các nhà tù, trong khi họ làm ra các sản phẩm giá rẻ với một số lượng lớn. Một số lượng sản phẩm lớn đến kinh ngạc được làm ở Trung Hoa là được sản xuất trong những nhà tù và trại cải tạo lao động.
Trong những năm 2000 và 2001, Phòng cảnh sát Bắc Kinh thuộc Phân cục bảo an quốc gia Trung Hoa đã bắt một lượng lớn người trí thức tu tập Pháp Luân Công, bao gồm các giáo sư của các trường đại học. Họ bị tra tấn cho đến khi họ chấp nhận “cải tạo”. Điều này đã được đảng cộng sản Trung Hoa công bố trên toàn thế giới rằng đó chỉ là một biện pháp nhẹ nhàng như “làn gió và mưa phùn ngày xuân”.
Tôi là một trong số đó. Tôi đã bị nhốt trong một phòng giam mờ tối dành cho tù nhân bị kết án tử hình với khoảng 30 tù nhân khác đang chờ hành quyết. Căn phòng chỉ khoảng 30m vuông. Lần đầu tiên khi tôi bị đưa vào căn phòng này, tôi có thể ngửi thấy mùi của đủ loại phân, nước tiểu, thịt thối, mốc và các thứ khác. Sau một vài tháng, tôi không thể ngửi được mùi gì nữa. Tôi đã quen với cái mùi vốn ngập tràn nơi ấy.
Ở đó yên tĩnh đến mức người ta có thể nghe được tiếng lá rơi. Mọi người tận dụng sự yên tĩnh để ngẫm nghĩ về quá khứ của mình. Ngày qua ngày, với nhiều người, là sống trong chờ đợi thời khắc hành quyết cận kề. Những cái cửa Phòng giam có hai cửa, một trước một sau. Cánh cửa trước là cánh cửa bằng sắt rất dày và một hàng rào sắt. Cửa sau cũng là cửa sắt dày và to như cửa trước. Cửa trước là nơi các tù nhân bị hộ tống vào và cũng là nơi bị kéo đi hành quyết. Mười cảnh sát có vũ trang đứng gác ngoài cửa ngăn không cho tù nhân chạy chốn. Mỗi khi cửa mở cũng đồng nghĩa sẽ có một ai đó sắp chết.
không biết bao nhiêu mấm muối được thêm vào bác Bùi ơi!
"một nửa ổ bánh mì vẫn là bánh mì,một nửa sự thật không chắc
là sự thật" đã đến tuổi chán cơm thèm đất rồi cố ngoi lên để
làm gi nằm đấy mà nghỉ những gì mì đã làm, đấm ngực sám hối
tô vẻ cho lắm, cái trò bốc phét chỉ lừa được những người nhẹ dạ
mà thôi.
Tôi không khinh những đối thủ VC đã chạm trán với tôi nơi chiến trường, nhưng tôi khinh bỉ những ngưòi hèn mọn như ông Hảo nầy.
Họ đã mua nguyên cả một Thị Trấn ở Mỹ rồi đấy! .
Họ đã chuẩn bị kỹ lưởng lắm rồi !.
Xin cảm ơn ông Bùi Tín đã làm rõ sự thật này, nhân dân VN sẽ đòi lại tất cả những gì mà cộng sản đã cướp đi, và còn hơn thế nữa.
Chắc ăn 16 tấn đó mấy quan đã xà xẻo hết và tin tức ra sao thì dấu như "mèo dấu cứt".
Là người nhận được mọi sự ưu đãi của chế độ Việt Nam Cộng Hòa , đã được học bổng của quốc gia để du học ngoại quốc và lấy bằng Tiến Sĩ Kinh Tế nhưng y đã phản bội lại chế độ đã ban ân huệ cho y bằng cách trở thành một kẻ "cách mạng 30/4 "
Y là kẻ biết rõ 16 tấn vàng trong căn hầm của tổng nha ngân khố VNCH đã đi về đâu nhưng trong một thời gian dài kể từ sau 30/4/75 cho đến ngày cố Tổng Thống Thiệu từ giả cõi đời vào năm 2001 , ông Thiệu bị vu oan là thủ phạm ăn cắp 16 tấn vàng tài sản của quốc gia mà y ( Nguyễn văn Hảo ) không hề lên tiếng minh oan cho cố tổng thống Thiệu .
Chỉ sau một năm ở với bọn Việt Cộng thì hắn cũng phải vượt biên đi tị nạn cộng sản , cách nay khoảng 15 năm hắn ở Tahiti , một hòn đảo thuộc Pháp ở Châu Đại Dương , nay thì hắn còn sống hay đã " đai " thì AI ĐUN NÔ
Tiếc là, chính phủ của người cộng sản Việt nam, đốt quá (vì chính phủ, có do dân bầu lên đâu, mà do đảng cộng sản VN, chỉ định)
Hãy nghe chính miêng Nguyễn Văn Hảo trả lời phỏng vấn của Đài RFI để thấy tư cách của con người này :
RFI : TT Nguyễn Văn Thiệu và câu chuyện 16 tấn vàng (You Tube)
http://www.youtube.com/watch?v=i-aZvHul70U
Báo Tuổi Trẻ năm 2006 đã có loạt bài thanh minh cho Tổng Thống Thiệu, mời đọc dưới đây :
Hồ sƠ : Câu chuyện 16 tấn vàng tháng 4-1975
Báo Tuổi Trẻ
Kỳ 1: Ông Thiệu đã chuyển 16 tấn vàng sang Mỹ?
Thứ Tư, 26/04/2006, 01:30 (GMT+7)
http://tuoitre.vn/The-gioi/Ho-so/134622/Ky-1-Ong-Thieu-da-chuyen-16-tan-vang-sang-My.html
Kỳ 2: Chuyến ra đi bí mật
Thứ Năm, 27/04/2006, 07:01 (GMT+7
http://tuoitre.vn/The-gioi/Ho-so/134801/Ky-2-Chuyen-ra-di-bi-mat.ht
Kỳ 3: Không có ánh sáng cuối đường hầm
Thứ Sáu, 28/04/2006, 06:11 (GMT+7)
http://tuoitre.vn/The-gioi/Ho-so/134929/Ky-3-Khong-co-anh-sang-cuoi-duong-ham.html
Kỳ 4: Kế hoạch bí mật từ dinh tổng thống
Thứ Bảy, 29/04/2006, 01:04 (GMT+7)
http://tuoitre.vn/The-gioi/Ho-so/135084/Ky-4-Ke-hoach-bi-mat-tu-dinh-tong-thong.html
Kỳ 5: Vàng đổi chủ
Chủ Nhật, 30/04/2006, 04:07 (GMT+7)
http://tuoitre.vn/Chinh-tri-Xa-hoi/Phong-su-Ky-su/135236/Ky-5-Vang-doi-chu.html
Kỳ cuối: Người giữ chìa khóa kho vàng
Thứ Hai, 01/05/2006, 06:00 (GMT+7
http://tuoitre.vn/The-gioi/Ho-so/135370/Ky-cuoi-Nguoi-giu-chia-khoa-kho-vang.html
Thời điểm đó tôi còn rất bé, nhưng theo người nhà vào đọc bài này mới phát hiện cái sai và cần phải đính chinh lại cho rõ. Và vì không có nhiều thời gian nên tôi chỉ bổ túc thêm :
Số vàng được lưu giữ tại kho Ngân hàng Quốc Gia VN ở bến Chương Dương (giờ không biết tên đường mới là gì ?). Ngoài ông Nguyễn Văn Hảo là tổng trưởng tài chánh còn có thêm 2 người giữ trọng trách tại đây, đó là các ông :
1/ Huỳnh Bữu Sơn, người giữ chià khoá kho vàng, và là thành viên ban lãnh đạo Nha Phát hành Ngân Hàng Quốc Gia VN.
2/ Lê Minh Kiêm, người giữ mã số của các hầm vàng bạc.
Tất cả mọi chi thu phải theo thứ tự và trách nhiệm từng người.
Xin bác Đinh Lê nhận ra cái sai và ngừng đưa link thêm nưã.
Mà cọng sản thì sao?: CHỈ CÓ NÓI LÁO!
Nếu đến cuối đời mà ông Hảo chưa nhận ra được sự ngây thơ của mình thì chỉ có thể kết luận là ông…quá ngu
Những ai muốn biết số phận của 16 tấn vàng và chiụ tìm đọc có cần đến bai viết của ô BT sau 37 năm ? Những bài viết của các anh cộng sản nói lên phần nào sự thật đều xuất phát khi đã hết thờí , về già , không coǹ được đồng bọn nể trọng ... Thaí độ " chủ nhân ông " của các cố vấn người tàu , các việc gíêt người hàng loạt của cộng sản như CCRĐ , việc bán nước cuả Đồng 1958 ......đả diễn ra trong suốt thời phục vụ đảng của ô BT , thế thì lúc đó lương tâm tối thiểu của BT ở đâu ???
Bỏ qua thaí độ khúm núm , không phân biệt rõ ràng kẻ thù dân tộc là hồ và đảng của Nguyễn Văn Haỏ và " bọn này " thì câu nói của ô với BT xem ra it́ nhiều tỏ rỏ tấm lòng của các người trong cuộc phía miền Nam quan tâm tới tương lai dân tộc như thế nào :
" « Các ổng muốn các ông hiểu rõ là bọn này đã cố giữ lại không cho họ mang đi để giữ lại tài sản quốc gia ..."
Đổi lại, Nguyễn văn Hảo và bọn dàn em muốn lập công sống dưới chế cs VN xem, bọn nầy có dám làm ngược lại ý chủ cs không?
Cho tới bây giờ mọi người cũng không biết 16T vàng đi đâu? Không biết ông Hảo có dám hỏi bọn chủ cs không?
Nhờ có công giữ lại 16T vàng mà ông Hảo và GD được sống tốt lành duới chế đô bạo tàn cs.
-->RẤT CHÍNH XÁC
Từ dạo bác BT tỵ nạn ở nước ngoài, cứ vào tháng tư đen thì đọc giả khắp nơi lại được chia sẻ với bác qua một số bài viết. Bao nhiêu sự thật thì tuỳ nhận định cuả mỗi người. Nhưng theo tôi, thì càng về sau này bác càng nói thêm sự thật. Vì sao? Vì một người có chút tự trọng phải biết dưới thời đại thông tin toàn cầu (qua internet) thì không ai có thể dối trá mãi. Do đó, chúng ta càng hy vọng sẽ còn nhiều bài viết phơi trần hết bộ mặt thật cuả đảng cs, mà bác đã một thời lầm lạc tin theo...
Cứ đọc bác trãi dài tâm sự qua câu "chẳng biết nên vui hay buồn..." . Tôi chợt nghĩ bác BT nên lưu lại tất cả bài viết về ngày 30/4 trong một tuyển tập đặc biệt với tựa đề đúng nhất: "Hình như là chiến thắng"
- Giá vàng hiện nay 1650 USD/oz
- 1 kg vàng tương 32,15 oz giá trị khoảng 53.000 USD/kg
- 16 tấn vàng theo thời giá hiện nay giá trị khoảng 850 triệu USD
Như vậy CS thu về 850 triệu USD cũng chưa đủ trả vốn và lãi cho việc mua sắm Mig 21, T54, AK47, nón cối, dép râu, lương khô...của Nga và Trung cộng để xẻ dọc trường sơn
Hóa ra việc xẻ dọc Trường sơn của CSVN vẫn còn lỗ vốn đấy các bác !
Vào khoảng tháng 4 năm 2007, báo Tuổi Trẻ có đăng về số vàng của VNCH để lại tại ngân khố Sài gòn, liên tiếp ba kỳ báo ngày. Sau đó, ba nhân viên giử nhân khố bàn giao 16 tấn vàng cho Cộng sản Việt Nam, vì theo kỷ thuật ngân khố có ba bộ phận mới mở được kho, mỗi người giữ một bí quyết riêng.(không nhớ tên các nhân viên này, nhưng nhờ vậy mà các nhân viên này dược miễn đi học tập cải tạo)
Như vậy, 16 tấn vàng của quốc gia về tay Cộng sản. Và nhiều tài sản nửa, như bài viết, cũng vào tay quân cướp chánh quyền miền Nam.
Trong số 16 tấn vàng này có tiền vàng của Vua Chúa Giao chỉ xưa. Cân , mão, vật dụng trang sức của Công Tằng Tôn Nữ, đồng tiền vàng vua Nguyễn.
2- Dù có một ngàn năm sau, giá trị trao đổi của mười bảy tấn vàng trên thị trường quốc tế lúc nào cũng là mười bảy tấn vàng, dù thị trường VN có xữ dụng vàng hay không.
3- Muốn biết số vàng ấy đã chia chát như thế nào, hãy điều tra:
- Lê Đức Anh, Lê Khả Phiêu, Đỗ Mười...
- Tất cả những cá nhân có liên quan đến Ban quản lý tài chánh của đảng cộng sản...
- Đám con cháu của Nguyễn Văn Linh, Lê Duẫn, Trường Chinh, Lê Đức Anh... và đồng bọn trong thời kỳ ngay sau 30/04/1975 đến 1988 và những cá nhân liên quan.
- Hãy tiến hành việc điều tra ngay về số vàng của quốc dân VN này trước khi bọn người này chết đi.
- Nhân dân VN, nhất là nười miền Nam, có lời khen ngợi Nguyễn Văn Hảo, Vũ Văn Mẫu... đã có đủ trí trá để giữ lại số vàng của ngân khố quốc gia và trao vào tay cộng sản.
Trong chính trị, kinh doanh,… thì cả hai phe chơi nhau là chuyện thường tình mà. Có qua có lại, bênh vực một bên và đổ hết tội lên đầu bên kia thì có vẻ không công bằng lắm.
Nghe chuyện này nhớ thêm chuyện "giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước". Ai cũng biết đất nước không có ngoại xâm, được thống nhất là nguyện vộng chính đáng của dân Việt, tại sao cho đến giờ vẫn không nói rõ (bạch hóa) những tiến trình chuẩn bị cho việc "giải phóng miền Nam": tranh thủ viện trợ với LS, nhất là TQ từ lúc nào?, với giá cả nào?, đổi chác gì? Bao nhiêu đất, bao nhiêu biển?
Có rất nhiều người chưa thắm nhuần câu của Ông Thiệu nói nên vẫn ra sức để bênh vực cho nên thôi kệ họ đi.
"ĐỪNG NGHE NHỮNG GÌ CỘNG SẢN NÓI, MÀ HÃY NHÌN KỸ NHỮNG GÌ CỘNG SẢN LÀM"
"ĐẤT NƯỚC CÒN THÌ CÒN TẤT CẢ, ĐẤT NƯỚC MẤT THÌ MẤT TÁT CẢ"
@Thanh Nghị:Theo tôi thấy thì chuyện đó là tin đồn trong dân, vấn đề là nhà nước không hề đính chính lại. Lúc đó đủ thứ chuyện để lo, ai hơi đâu mà đi giải quyết mấy tin đồn. Về sau này, vấn đề đó lại được lôi ra lại nên nói luôn cho rõ ràng. Giải thích như vậy tự tôi thấy cũng không ổn lắm nhưng tôi học bạn đó. Còn mấy câu hỏi bạn nói thì tôi thấy hình như bạn cũng chấp nhận việc đánh đổi đó nếu có, chỉ có điều là việc nhà nước không công khai thông tin là không được thôi đúng không? Cái này tôi cũng chưa thông, nên hẹn bạn dịp khác nói tiếp. Tôi cần thời gian suy ngẫm.
Bạn muốn bênh vực cho cái XHCNCS nầy thì đó là quyền của bạn và bạn có chịu mở mắt ra để nhìn hay không thì cũng là quyền của bạn. Nếu như CS không gian manh dối trá thì sẽ không có câu nói bất hủ trên. Nếu như CS thực thi những lời họ nói thì họ sẽ không là CS nữa và nếu họ không là CS thì câu nói của ông Thiệu trở nên vô hiệu lực liền. Nên nhớ rằng là CS là bịp bợm tui chưa thấy thằng cs nào là chân thật cả ngay cả đối với chúng nó. Khi mà họ biết nói lên những sự thật thì họ không còn là CS nữa bởi vì họ đã trở về với chính con người của họ. Thế gìới tư bản cũng có những người bịp bợm nhưng mà có những người khác họ dám đứng lên để mà vạch trần cái sự việc đó còn CS thi sao, bao che từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài bởi vì họ sợ sự thật. Sự thật là đồng nghĩa với ánh sáng và công lý còn đối với CS tại sao lại sợ sự thật vì chúng sống trong bóng tối và bóng tối dồng nghĩa với lại gian trá xảo quyệt là ma quỷ vì thế suốt đời chui núp trong bóng tối
@Người Việt quốc gia: Bạn bảo “chưa thấy thằng cs nào là chân thật cả ngay cả đối với chúng nó” rồi lại bảo CS “bao che từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài” là sao? Nếu đã bằng mặt mà không bằng lòng thì dễ gì chịu bao che cho nhau như vậy, cứ vờ như không thấy để cho nó chết có phải là hay hơn không. Cho dù CS có sợ sự thật thì họ cũng chẳng thể nào che dấu nổi sự thật, chẳng phải các bạn đang cố làm cho người khác thấy cái các bạn gọi là sự thật đó sao? Đó là chưa kể người dân cũng không phải là không biết cái sự nói một đàng làm một nẻo của nhà nước. Nó rõ ràng thế làm sao mà che giấu được. Tôi chỉ cảm thấy bạn đang tức tối vì không có được cái vị thế như mấy vị CS kia thôi à.
@danNguSaigon: Cám ơn lời khen của bạn dù nó là thực lòng hay chỉ là xã giao cũng được.^^ Dù CS có xem người dân như 1 bầy cừu đi nữa thì dân vẫn là dân, không phải bầy cừu. CS xem dân là cái gì không quan trọng bằng việc dân thực sự là cái gì. Các tờ báo mà các bạn gọi là báo của CS cũng vẫn chửi trực tiếp, chửi xiên chửi xéo mấy ông lãnh đạo đấy thôi. Rõ ràng là dân đâu có dễ bị lừa.
Còn việc đa đảng, đảng này tố đảng kia thì theo tôi thấy mục đích thực sự của họ nào phải là vì nhân dân, vì điều tốt đẹp nhất cho dân mà đơn giản chỉ là vì lợi ích của đảng họ mà thôi. Thắng làm vua, thua ôm hận đợi ngày trả thù. Con người đầy tham lam, ích kỉ, có điều kiện là máu tham nổi lên liền à. Tôi và các bạn cũng vậy thôi. Nên nói người thì cũng nên nhìn lại mình.
“Con người đúng là tham lam ích kỷ nhưng không phải ai củng vậy ,tham công tham việc dùng tài ba của mình mà làm ra của cải đáng trân trọng ,còn tham muốn chiếm đoạc của công ,của cá nhân người thì thật đáng xấu hổ ,là loại người gian ác chỉ đem đau khổ cho đồng loại đáng loại trừ”. Tôi hoàn toàn đồng ý, nhưng thử hỏi mấy tỉ người trên thế giới này có được mấy người tham công tiếc việc, không vì lợi ích bản thân? Nếu được quyền lựa chọn thì bác có chọn làm nông dân không? Thế giới hiện nay không thiếu chỗ cho bác tiêu tiền đâu ạ. Không có gì là không mua được bằng tiền cả, vấn đề là bác có đủ tiền để mua không mà thôi. Nên chẳng có gì bất ngờ khi người ta tham tiền cả. Lòng tham vô đáy luôn ấy chứ.
=================================
Tháng Tư Tưởng niệm đau thương lại về !
Hỡi Người bạn đồng hành đấu tranh vì Lý tưởng chân chính
Ngẩn nhìn Vì sao mà suy ngẫm Quá khứ Đất Mẹ tự hỏi Tại Sao?
Tháng Tư Tưởng niệm đau thương lại về !
Hỡi Chị Anh đồng bào đấu tranh vì Lý tưởng thật sự
Ngẩn nhìn Vì sao mà suy tư Hiện tại Đất Nước tự vấn Tại Sao?
Tháng Tư Tưởng niệm đau thương lại về !
Hỡi Cánh Chim Việt đấu tranh vì Lý tưởng cao thượng
Ngẩn nhìn Vì sao mà suy tưởng Tương lai Tổ Quốc tự hỏi Tại Sao?
*
Trong những bước thăng trầm lịch sử của mọi dân tộc
Trong những bước thăng trầm Việt sử của Quê Hương ta
Trong bối cảnh Toàn Cầu hóa có quan hệ hữu cơ đan bện vào nhau
Bên cạnh ên láng giềng khổng lồ vừa tự tôn vừa tự ti
Điên khùng vừa hoang tưởng vừa thực dụng
Đầy mâu thuẫn óai ăm trên mọi mặt
Vừa vỗ ngực tự xưng văn minh hiện đại
Vừa hành xử thủ đoạn man rợ trung cổ
Vừa hợp tác vừa mua chuộc vừa khuynh đảo chế độc độc tài rơi sót lại
Đầy tham vọng bành trướng thành siêu cường đại dương
Tranh chấp lãnh thổ với mọi nước láng giềng tám hương bốn phương
Áp đặt giải pháp song phương với từng nước
Vừa dọa vừa dụ vừa mua chuộc vừa chiếm đọat
Hòa bình Thế giới đang thế bấp bênh đe dọa
Tương lai Hạnh phúc Nhân lọai sẽ khó yên lành ….
*
Mô hình Đồng thuận Bắc Kinh là viên đạn bọc đường !
Đồng thuận Bắc Kinh như băng sơn nổi
Quyến rũ dư luận chỉ nhìn vào phần nổi
Kinh tế có tốc độ tăng trưởng cao do nhà nước độc đảng can thiệp
Cùng khẩu hiệu trổi dậy trong Hòa bình trong quan hệ quốc tế
Thế giới cùng Lòai Người đang bị thôi miên ru ngủ
Bằng bộ máy Đại Hán tuyên truyền địch vận kiều vận
Mô hình Đồng thuận Bắc Kinh hấp dẫn chỉ là viên kẹo tẩm thuốc cực độc !
Đang đe dọa Dân chủ cùng phát triển kinh tế tự do khắp mọi nơi
Trong bối cảnh suy trầm kinh tế toàn cầu
Trong cạnh tranh không thương tiếc
Giữa Thiện và Ác
Giữa Hoà bình và Chiến tranh
Giữa Dân chủ và Chuyến chính
Giữa Minh bạch rõ ràng và Mờ ám bệnh họan
Câu thần chú Bắc Kinh càng có cơ hội thừ nước đục thả câu
Phà hơi tiếp xúc cho mọi chế độ độc tài
Bắc Kinh trở thành cái nôi sinh Tội ác
Thao túng Thế giới và Lòai Người
Bằng mọi Quỷ thuật mưu lược thâm hiểm Đại Hán
*
Sử lịch oan nghiệp lại ngẫu nhiên trùng hợp !
Trần Dân Tiên & Hồ Chí Minh tai hại nhập cảng chủ nghĩa Cộng sản vào Việt Nam
Như rồng gặp mây như diều gặp gió
Bức tường Bá Linh sụp đổ rồi Liên Xô tan rã
Chóp bu Việt cộng trong phút sinh tử như trẻ mồ côi mất chủ thầy
Chạy vội qua ký Hiệp ước Thành Đô cứu Đảng ưu tiên
Ý hệ cộng sản và Đảng tồn tại quan trọng hơn Tổ Quốc là Tối thượng
Tự mình cúi quỳ cứu đảng đi vào đường bán Nước
Dấu không cho dân biết về những gì đã thỏa thuận với Tàu
Thẳng tay đàn áp phong trào yêu Nước vì Hòang Sa – Trường Sa
Tước đoạt Truyền thống Ái quốc mãnh liệt nhất của Dân tộc
*
Cái nọc độc Ung thư ở ngay cái bướu tại Hà Nội !
Vì chóp bu Ba Đình Hà Nội đã tiến hành chính sách ngu dân
Kiểm duyệt báo chí và trấn áp tư tưởng giải giới người dân
Hàng ngàn báo lá cải hàng vạn báo nô văn nô thi nô nhạc nô
Tòan là chuyện đâm cha giết chú tình tiền tự tử
Phát huy bản năng thú vật sống băng hoại
Ngày đêm đầu độc bằng tuyên truyền qua kênh truyền hình
Điều kiện hóa mọi người vào phản ứng lý tài
Mong giết chết mọi tiềm lực tiềm năng quật khởi
Giết dần Dân khí khiến chỉ biết sợ
Bào mòn Dân trí khiến đui mù tìm giải pháp
*
Vấn đề chính của Tổ Quốc Việt Nam thực sự đang hiện hữu tại Hà Nội
Cái nọc độc Ung thư ở ngay cái bướu tại Hà Nội !
Sào huyệt ma quỷ hại Dân bán Nước đang nằm giữa lòng Hà Nội !
Cái nguồn cội tội ác đó là đảng Cộng sản đang nằm thối rữa giữa Hà Nội !
Giải quyết cái rễ của vấn nạn là giải quyết Tất cả
Đấu tranh vì Dân chủ cùng Độc lập gắn bó hữu cơ vào nhau
Dân chủ cùng Độc lập tồn tại đan bện lẫn nhau
Việt Nam cùng nhập vào Trào lưu Nhân lọai tiến bộ cùng đấu tranh
Cho những mục đích cao thượng chung
Vì Hòa bình vì Môi sinh vì Hạnh phúc chung ….
TRIỆU LƯƠNG DÂN