Nguyễn Thị Khánh Trâm: THƯ NGỎ GỬI BÙI HẰNG
Thư ngỏ gửi Bùi Hằng
Bùi Hằng thân mến,
Chào em. Vì chưa biết nhau, trước hết cho chị được giới thiệu: Chị là Nguyễn Thị Khánh Trâm, một người con của Hà Nội sống ở đất phương Nam . Cũng như bao người, chúng mình là những người con của nước Việt. Hơn em 4 tuổi, Hằng cho phép chị được xưng hô chị-em nhé.
Hằng ơi, mấy hôm nay truyền thông nhà nước truyền đi nhiều tin tức có liên quan đến em. Chị có theo dõi vì rất quan tâm đến vấn đề chủ quyền biển đảo mà em là một biểu tình viên can đảm và thật đáng khâm phục. Chị xem truyền hình và đọc An ninh Thủ đô số ra ngày 11 và 12/4/2012 thấy nhóm phóng viên này “quên” mất một nội dung không thấy nói đến là lý do tại sao em lại đi biểu tình và em đi bao nhiêu lần. Chị cứ thắc mắc và rất băn khoăn về tính chân thực cũng như nghiêm túc của người làm báo hôm nay. Vì họ không nói nên sẽ có rất nhiều người không biết sự thật nên chị buộc phải cầm bút.
Nếu chị không nhầm thì mùa hè năm ngoái sau khi nhà cầm quyền Bắc Kinh gây hấn trên biển Đông, tại thủ đô Hà Nội có tất cả 11 cuộc biểu tình lớn nhỏ và em tham gia gần như đầy đủ. Chị nhìn thấy em trên Youtube.
Em luôn đi đầu, miệng hô vang: “Đả đảo Trung Quốc xâm lược, bảo vệ tổ quốc Việt Nam”. Em vừa đi vừa hô, tay vung lên đầy khí thế dưới trời nắng nóng. Những tiếng thét cháy lòng ấy nó đã vượt dãy Trường Sơn vọng đến tận đất phương Nam em ạ. Lòng yêu nước của em đã truyền nhiệt huyết cho rất nhiều người. Có thể em không biết nhưng chị tin là có cả triệu người đã nhìn thấy em, hiểu việc làm của em qua Internet. Đó là sự thật.
Ngày 16/10/2011 em đi biểu tình rồi bị bắt. Ngày 23/10/2011 nhà thơ Trần Mạnh Hảo đã làm bài thơ “Trả nón cho Trăng” (thật ngẫu nhiên tên em là Hằng, có nghĩa là trăng). Lời thơ thiết tha và uất hận. Thiết tha với em, uất hận với kẻ cướp, với lũ bạo tàn. Hãy nghe lời thi sỹ viết: “Em là trăng/ Trăng mọc ban ngày/ Ôi vầng trăng đội nón/ Em hồ Gươm bán nguyệt heo may”… Hình ảnh em đội nón lá, mang hai dòng chữ “HOÀNG SA-TRƯỜNG SA” đã làm chính quyền nóng mặt nhưng lại làm nên chất xúc tác gây cảm hứng cho nhà thơ: “Nón mùa thu/ Áo sương mù đưa đón/ Em đội tên hai quần đảo trên đầu/ Nón và trăng cùng mang tên đất nước”… Thế rồi có ai ngờ, em đi một mình, ngay giữa ban ngày ban mặt của “thủ đô hòa bình” để: “Cướp đeo băng đỏ/ Giật rách nón em thương/ Em ôm chặt một vầng trăng vỡ/ Như ôm đất nước đoạn trường/ Rách nát một linh hồn nón/ Trăng ôm hai quần đảo lên đường”…Và khi em hô “cướp, cướp” thì trái tim người thi sỹ bỗng trào dâng niềm uất hận: “Giữa ban ngày/ Trăng bị bắt cóc/ Tổ quốc ơi/ Sao mùa thu lại khóc?/ Trả trăng cho nón/ Trả nón cho trăng”…
Hằng ơi, lòng yêu nước nó ở trong máu, trong tim của mỗi con người. Nước Việt mình đã trải qua bao cuộc kháng chiến chống kẻ ngoại bang. Em là tiếp nối truyền thống yêu nước của phụ nữ Việt Nam : Hai Bà Trưng, Bà Triệu, Bà Ba Định, chị Út Tịch, chị Quách Thị Trang…Em cứ tự do yêu nước Hằng nhé. Tổ quốc là của chung tất cả mọi người. Chị viết đến đây thì những câu thơ của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo lại hiện lên: “Cũng đừng mong hóa vầng trăng/ trăng/ là nô lệ muôn năm của trời/ Tự do trong mỗi con người/ dẫu nơi bóng tối hát lời tự do…”
.
Bùi Hằng thân mến,
Chào em. Vì chưa biết nhau, trước hết cho chị được giới thiệu: Chị là Nguyễn Thị Khánh Trâm, một người con của Hà Nội sống ở đất phương Nam . Cũng như bao người, chúng mình là những người con của nước Việt. Hơn em 4 tuổi, Hằng cho phép chị được xưng hô chị-em nhé.
Hằng ơi, mấy hôm nay truyền thông nhà nước truyền đi nhiều tin tức có liên quan đến em. Chị có theo dõi vì rất quan tâm đến vấn đề chủ quyền biển đảo mà em là một biểu tình viên can đảm và thật đáng khâm phục. Chị xem truyền hình và đọc An ninh Thủ đô số ra ngày 11 và 12/4/2012 thấy nhóm phóng viên này “quên” mất một nội dung không thấy nói đến là lý do tại sao em lại đi biểu tình và em đi bao nhiêu lần. Chị cứ thắc mắc và rất băn khoăn về tính chân thực cũng như nghiêm túc của người làm báo hôm nay. Vì họ không nói nên sẽ có rất nhiều người không biết sự thật nên chị buộc phải cầm bút.
Nếu chị không nhầm thì mùa hè năm ngoái sau khi nhà cầm quyền Bắc Kinh gây hấn trên biển Đông, tại thủ đô Hà Nội có tất cả 11 cuộc biểu tình lớn nhỏ và em tham gia gần như đầy đủ. Chị nhìn thấy em trên Youtube.
Em luôn đi đầu, miệng hô vang: “Đả đảo Trung Quốc xâm lược, bảo vệ tổ quốc Việt Nam”. Em vừa đi vừa hô, tay vung lên đầy khí thế dưới trời nắng nóng. Những tiếng thét cháy lòng ấy nó đã vượt dãy Trường Sơn vọng đến tận đất phương Nam em ạ. Lòng yêu nước của em đã truyền nhiệt huyết cho rất nhiều người. Có thể em không biết nhưng chị tin là có cả triệu người đã nhìn thấy em, hiểu việc làm của em qua Internet. Đó là sự thật.
Ngày 16/10/2011 em đi biểu tình rồi bị bắt. Ngày 23/10/2011 nhà thơ Trần Mạnh Hảo đã làm bài thơ “Trả nón cho Trăng” (thật ngẫu nhiên tên em là Hằng, có nghĩa là trăng). Lời thơ thiết tha và uất hận. Thiết tha với em, uất hận với kẻ cướp, với lũ bạo tàn. Hãy nghe lời thi sỹ viết: “Em là trăng/ Trăng mọc ban ngày/ Ôi vầng trăng đội nón/ Em hồ Gươm bán nguyệt heo may”… Hình ảnh em đội nón lá, mang hai dòng chữ “HOÀNG SA-TRƯỜNG SA” đã làm chính quyền nóng mặt nhưng lại làm nên chất xúc tác gây cảm hứng cho nhà thơ: “Nón mùa thu/ Áo sương mù đưa đón/ Em đội tên hai quần đảo trên đầu/ Nón và trăng cùng mang tên đất nước”… Thế rồi có ai ngờ, em đi một mình, ngay giữa ban ngày ban mặt của “thủ đô hòa bình” để: “Cướp đeo băng đỏ/ Giật rách nón em thương/ Em ôm chặt một vầng trăng vỡ/ Như ôm đất nước đoạn trường/ Rách nát một linh hồn nón/ Trăng ôm hai quần đảo lên đường”…Và khi em hô “cướp, cướp” thì trái tim người thi sỹ bỗng trào dâng niềm uất hận: “Giữa ban ngày/ Trăng bị bắt cóc/ Tổ quốc ơi/ Sao mùa thu lại khóc?/ Trả trăng cho nón/ Trả nón cho trăng”…
Hằng ơi, lòng yêu nước nó ở trong máu, trong tim của mỗi con người. Nước Việt mình đã trải qua bao cuộc kháng chiến chống kẻ ngoại bang. Em là tiếp nối truyền thống yêu nước của phụ nữ Việt Nam : Hai Bà Trưng, Bà Triệu, Bà Ba Định, chị Út Tịch, chị Quách Thị Trang…Em cứ tự do yêu nước Hằng nhé. Tổ quốc là của chung tất cả mọi người. Chị viết đến đây thì những câu thơ của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo lại hiện lên: “Cũng đừng mong hóa vầng trăng/ trăng/ là nô lệ muôn năm của trời/ Tự do trong mỗi con người/ dẫu nơi bóng tối hát lời tự do…”
.
Bùi Hằng ơi, nước Việt mình đã từng có những kẻ bán nước cầu vinh. Những Trần Ích Tắc, những Lê Chiêu Thống xưa hình như lại đang lởn vởn hiện về nên em mới phải chịu cảnh tù đầy oan trái. Nhưng chị biết em hiểu việc mình làm. Em đã chẳng từng nói: “Ôi tổ quốc nếu cần tôi chết/ cho đồng bào tôi cho máu thịt của tôi.”
Câu thơ của người thi sỹ nói lên một lẽ đương nhiên của tạo hóa: “Trăng là nô lệ của trời”, còn em cũng là “trăng”
nhưng là nô lệ của tình yêu tổ quốc. Với chị em sẽ mãi mãi là hiện thân
của lòng yêu nước. Nếu như chị không viết những dòng chữ này cho em thì
chị tự cảm thấy xấu hổ vì không xứng là một CON NGƯỜI. Hãy can đảm lên
Hằng nhé và cũng đừng buồn nữa. Em sẽ không cô đơn vì chị và các bạn, tổ
quốc Việt Nam sẽ luôn luôn đứng bên cạnh em, một vầng trăng Minh Hằng
vằng vặc tỏa sáng trong chốn lao tù.
Cuối thư chị chúc em chân cứng đá
mềm. Cho chị gửi đến em muôn vàn tình thương yêu (và cả hơi ấm từ nắng
phương Nam cho vơi bớt cái lạnh nơi đất Bắc).
Thân mến,
Chị Trâm
(P.S: Nhờ hai bạn Phương Bích và Xuân Diện mà mình chỉ biết tên nhưng chưa biết mặt,
(P.S: Nhờ hai bạn Phương Bích và Xuân Diện mà mình chỉ biết tên nhưng chưa biết mặt,
nếu các bạn có đi thăm Bùi Hằng thì mình nhờ chuyển bức thư này cho BH nhé.
Tuy ở trong tù, nhưng mong Bùi Hằng hãy hiên ngang, ngẩng cao đầu tự hào về những việc mình đã làm. Chính những kẻ đã ra lệnh giam cầm Bùi Hằng và những kẻ hiện đang tìm mọi cách vu khống, bôi xấu Bùi Hằng mới là những kẻ đang run sợ trước ý chí của BH cũng như sự lên án của cộng đồng.
Hàng triệu triệu người trong cả nước đã, đang và mãi mãi đứng bên cạnh BH như lá thư của chị Trâm đã nói.
Phương pháp nói xấu cả nhân chỉ thường được sử dụng trong trường hợp cá nhân với cá nhân mà thôi . Nó xảy ra khi một cá nhân trong xung đột quá yếu thế không còn biết phương pháp hạ cấp nào trong một vụ tranh chấp !
Tuy nhiên phải nói thế này: người dân Việt mình có cái yếu điểm là dù đã có quá nhiều kinh nghiệm với "chúng" nhưng tính cách đa số họ vẫn hay tò mò, cả tin trước một vụ việc loan tải NẾU những tin đồn nham hiểm này không liên quan đến mình !!!! một số họ thường có vài lý lẽ vớ vẫn như sau : không có lửa sao có khoái hay cá nhân như vậy sao là người tốt được v.v...
Nắm được yếu điểm này nên giới truyền thông nhà nước hiện nay đã lợi dụng tối đa và dùng tiêu chuẩn BÀ TÁM ngay trong chuẩn thông tin nhà nước!!!
Tuy nhiên đó cũng là một con dao hai lưỡi, đặc biệt trong hoàn cảnh hiện nay, khi đã có biết bao dối trá bị lật tẩy, biết bao vụ việc lừa dối bị bóc mẽ, đặc biệt với phương tiên Internet đa chiều !!!!
Vì và nhờ những nguyên nhân trên nên người dân ngày nay đã trưởng thành hơn và hy vọng chẳng có mấy ai còn tin vào các tờ báo, các đài truyền hình nữa !!!.
Điều này cũng nguy hiểm đến mức là hiện nay đại bộ lớn dân không thèm đọc và nghe tuyến truyền thông chính thống nữa vì họ quan niệm đó là rác bẩn !
Do vậy chính hệ truyền thông chính thống đã tự đánh mất hình ảnh của mình và trở thành lực lượng đối kháng với nhân dân
Tuy nhiên, thời buổi ngày nay đã khác rồi. Dân Việt không còn cả tin như những thập niên 70, 80 của thế kỷ trước nữa. Đừng có ngộ nhận.