Chợ Ma
Văn hóa nước CHXHCNVN đang kinh quá kinh qua thời kỳ đồ Đổ Đốn “mừng
đảng, mừng xuân, mừng đất nước”; và cứ như lời cu Bí tuyên bố hôm qua
2/4/2012, “lực lượng công an là thanh kiếm và lá chắn bảo vệ chế độ”,
thì khẩu hiệu năm con Rắn tới đây khó bề tránh khỏi tiến thêm một bước
nhảy vọt mới vĩ đại, cải biên thành: “mừng đảng, mừng công an, mừng
xuân” (khi đó, “mừng đất nước” biến mất vì “gươm và lá chắn” chỉ dùng để
“bảo vệ chế độ” chứ không hề nghe cu Bí nói đến bảo vệ đất nước; đất
nước không được “bác cháu ta cùng giữ” thì còn đâu mà “mừng”, dù chỉ là
cái mừng lẽo đẽo ăn theo đảng).
Giữa cái thời đại văn minh, phong hóa cực kỳ “tiên tiến” như vậy, đem
chuyện ma ra đây thì “nhát” được ai. Chổi không dám có tham vọng “nhát
ma”, nhưng vì bổn tính thấy ma thì... thương; càng thương cách riêng
những con ma ít nhiều gắn bó với vận mệnh của Đất nước mãi trầm luân; kể
ra đây, Chổi chỉ ước vọng có người đọc giàu lòng từ bi nhân hậu
thương... ma như thể thương thân, thắp cho một nén nhang lòng, lâm râm
một câu kinh cho những ma ấy, không phân biệt quốc gia hay cộng sản.
Chổi xin hai chấm xuống hàng, kể:
Ma đi qua đời tác giả thì nhiều. “Ma” ở đây tính chung luôn những người thân đã chết hiện về. Chẳng hạn như “thằng Phén” là chiến hữu của Chổi hơn bốn mươi năm trước. Gọi “Thằng Phén” cho thân mật huynh đệ chi binh, chứ anh em chúng tôi chẳng ai coi nhau bằng “thằng” cả. Đồng chí, à quên, đồng đội Phén thuộc chi đội do tôi đảm trách, lại ở cùng xe M.113, cùng ăn cùng ở cùng sống chết bên nhau, thân tình hơn ruột thịt cách xa chưa “được” ngàn dặm để làm “việt kều yêu nước” nhưng cũng rất xa, nên tôi biết “thằng Phén” hiền lành, chưa bao giờ thấy hắn “có vấn đề” với ai, lại rất tốt với đồng đội. Vậy mà mới tử trận một tuần hắn đã về quậy anh em trong xe. Ban đêm, nó về lục thùng đạn Đại liên 50, 30 chất trên kệ quăng xuống lòng xe kêu ầm ầm. Ban ngày, nó rung ăng ten gắn trên xe tới tấp trước mặt “ông thầy” chơi. Từ trước đến giờ đã có nhiều đồng đội gục ngã trên lưng con cua sắt này, nhưng chưa hề có ai về chọc phá người còn sống, nên mọi người đều tin chắc đó là thằng Phén. Lý do, một phần là do “quy luật phát triển” oan hồn hồn hiện, ai cũng nghĩ nó “chết oan” vì người anh em bên kia chơi trò đánh lén: lúc đêm hôm, đang ngon giấc giữa ruộng, đơn vị bị tấn công, thằng Phén nhảy lên xe, chưa kịp vớ cái cần Đại liên 50 nơi pháo tháp, đã bị bắn gục, nên nó chết thành con ma đói... bắn ; nó nhớ... đạn về lục quăng lung tung nhưng không rơi đúng người (đang ngủ trong xe); phần khác là rõ ràng nó hiện về báo cho biết trước số đề ngày mai xổ (cả xe tin chắc chắn nên đã mua đầu heo cúng nó trước giờ xổ số, và quả thật hôm đó trúng lớn)
Đó là một chuyện ma nhỏ trong vô số con ma “đi qua đời tôi”. Bây giờ xin
vào chuyện ma thuộc hàng quốc sự, túm gọn là quốc ma. "Quốc ma” ở đây
có thể “thuộc diện” quốc túy hay quốc doanh, tùy người đọc. Sau đây là
hai cái chợ ma. Một chợ ma cũ và một chợ ma mới.
Chuyện chợ ma cũ. Cách đây hơn nửa thế kỷ về trước, thằng cu Chổi theo
gia đình “từ Bắc vô Nam nối liền nắm tay”, không phải của Trịnh Công
Sơn, mà của đồng bào Miền Nam để được cưu mang sau khi chạy te tua khỏi
Thiên đường cộng sản. Gia đình Chổi được cho định cư ở khu vực gần ga xe
lửa Mường Mán, tỉnh Bình Thuận. Nếu Chổi nhớ không lầm thì vùng đất này
lúc trước có người ở nhưng đã bỏ hoang từ rất lâu. Không biết do đất
độc hay nước suối độc mà phần lớn đều bị ghẻ lở và mụt đinh; nhưng điều
khiến bọn con nít sợ hơn cả là ma. “Cọp Khánh Hoà ma Bình Thuận” mà. Chỉ
nghe người lớn kể chuyện “đêm qua ra ngoài “tưới” thấy trời không gió
nhưng lá chuối tự nhiên đập phành phạch trước mặt”, hay “chó đâu mà sủa
quá trời” là đã thót đâu mất tiêu chú ba Dờ. Dần dà thì được nghe dân
địa phương làng Bầu Ruộng ở phía trong rừng đi ngang qua nói, “chỗ làm
trại định cư bây giờ lúc xưa mỗi lần chúng tôi đi ra ga Mường Mán thường
gặp ma đang họp chợ giữa ban ngày”. Sau này tìm hiểu ra thì đó từng xảy
ra trận chiến đẩm máu giữa quân ta và quân Pháp.
Trên đây là chợ ma cũ, Chổi chỉ nghe. Còn sau đây là chợ ma mới mà Chổi đã thấy tận mắt.
Đó là một khung cảnh nửa trong nhà nửa lộ thiên. Trang trí trông rất là “hoành tráng”. Trên dưới, lưng chừng toàn màu đỏ. Giữa cái nền đỏ, tường đỏ, trần đỏ ấy vươn lên những hoa sen khổng lồ; cái thì nở toè loe, cái thì nở vưa vừa, cái thì mới nở chớm, cái thì đang khép kín, nhưng hoa già hoa trẻ, hoa trai hoa gái, không nhiều thì ít, đều mang màu tím hoa sim chiều hoang... con bìm bịp.
Giữa nhà, trên thảm đỏ, chểm chệ hai cái bàn mình dài vai rộng được phủ một lớp khăn màu hoa khoai lang già gấp nếp như màn sân khấu hay là váy đầm xoè; kẹp lấy hai cái bàn, vẫn từ cái nền đỏ ấy ùn lên hai khối màu vàng tạm gọi là hình tháp, và tận cùng hai đầu chợ là hai cái kệ. Trên những đồ vừa kể là những cuốn sách. Tựa vào tường, ẩn mình dưới cái búp sen khổng lồ là một hình nhân gái. Không biết tại sao hai cái màu “chủ đạo” Đỏ và Vàng là màu nóng ấm kia lại toát ra cái âm khí khiến chợ sách toát ra âm khí rợn người khiến ai đi ngang qua cũng bỏ chạy.
Theo giáo sư sử học Phan Huy Lê thì chính ông đã được Giáo sư Trần Huy
Liệu, Viện trưởng Viện sử học và cũng là Bộ trưởng Tuyên truyền hồi thập
niên 40 kể cho nghe nhân vật Lê Văn Tám là do ông Liệu ''dựng'' lên để
''cổ vũ tinh thần chiến đấu của người Việt.” (1)
Cái chợ bán toàn sách do Người giả Tiên viết họp nơi công viên của một
nhân vật Lê văn Tám không có thật không phải chợ ma là gì?
Đọc thêm: Triển lãm sách "vắng như chùa Bà Đanh"
Ghi chú:
1. Tinh thần Dân tộc.
2. Tinh thần Quốc gia
Nếu không được thế thì đừng đi theo đuôi thằng Khựa làm gì cho nhọc xác dân đen!
Màu Đỏ này thể hiện màu của máu, màu của khổ đau, màu của chết chóc. Vì thế nó nặng âm khí và tà khí.
Để bảo đảm an toàn, sức khỏe tính mạng của mình. Bà con đi tham dự hội chợ sách ai ai cũng tránh xa cái chỗ hắc ám này.
Đó chính là lý do tại sao nơi đó vắng tanh. Đúng như câu nói: "Đất lành chim đậu" nhưng đất dữ phải tránh xa mà.
Đại nạn của dân tộc VN là trí thức VN vẩn còn sợ cái bóng ma của HCM. Bẳng chứng ?
CHPVĐ là công hàm bán nước có văn tự của HCM mà không một ái dám đem HCM ra kết án tội Bán Nước - Phản Quốc !
bà con giòng họ nó cũng bị ảnh hưởng .nó là những quoaí vật không thể sống chung với loài người ,nó phải về địa ngục a tì đen tội trầm luân .
Mọi người cứ nhìn cách sinh hoạt của đám đồ đệ HCM ngày nay thì thấy rất rõ, miệng hô hào chống tham nhũng, nhưng toàn bộ các quan chức của cộng sản nhà cao cửa rộng, xe pháo dập dìu. Miệng thằng quan cộng sản nào cũng có thể hô Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam, nhưng người dân như CHHV, Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Trần Huỳnh Duy Thức, Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Phan Văn hải, Chi Phạm Thị Thanh Nghiên, Chị Bùi Thị Minh Hằng, Chị Tạ Phong Tần, nhạc sĩ Việt Khang... đều bày tỏ thái độ chống Tàu cộng bảo vệ biển đảo Hoàng Sa Trường Sa của Việt Nam, thế tại sao bị bắt ?? cái đám vừa ăn cướp vừa la làng, bán nước buôn dân làm sao qua mắt được quần chúng. Các bạn trẻ VN vận mệnh đất nước đang nằm trong tay các bạn. Đất nước nầy còn hay mất về Tàu cộng là do các bạn định đoạt. CSVN đang cố sức ru ngủ các bạn trong mọi lãnh vực hướng các bạn trẻ đam mê ca nhạc và những chuyện như bình luận bóng đá, chơi game... để các bạn quên đi việc đấu tranh đòi hỏi quyền làm người, quyền tự do dân chủ để đưa đất nước tiến lên sánh vai các cường quốc trên thế giới.
Chẳng còn ai muốn học tập (chứ đừng nói làm theo)khi mọi người đã biết rõ chân tướng của ông Hồ.
Mọi sự thiêu dệt, tâng bốc, bợ đỡ như "Tìm đường cứu nước", "nhà văn hoá lớn", " tư tưởng Hồ Chí Minh" trong thời kỳ bưng bít thông tin đã qua rồi!
Sự thật đã được phơi bày và mọi người đều lánh xa "Cha già dân tộc".
Xin sửa lại:
Không biết tại sao hai cái màu “chủ đạo” Đỏ và Vàng là màu nóng ấm kia lại toát ra cái âm khí rợn người, khiến ai đi ngang qua cũng dựng tóc gáy kinh hoàng bỏ chạy.
Cáo lỗi sơ suất, xin bạn đọc thứ lỗi.
Trân trọng và cảm ơn
NBC
Mả cha đảng ăn hại bán nước! Giờ run sợ phải lên giây cót cho lũ âm binh hy sinh để bảo vệ 14 con chó ghẻ
Các giáo sĩ M-L càng ngày ăn nói càng tệ, cứ như gà mắc tóc, có cảm tưởng họ làm cho xong nhiệm vụ.
Nhân dân ta âm thầm tảy chay HCM mà đảng ta đếch hiểu !
Hài quá!
Xin ông đừng lấy đó để nhục mạ chúng tôi...
Còn như ông không nhã ý, thì... kệ mẹ nó...
Hãy tha cho tuổi thơ...
Quét! Quét! Quét...qu...e...t!!!
Sạch sẽ nhà cửa của ta!!! Chổi ơi!
Tôi không ghét, mà cảm ơn ông đó!
Cái tên Bác Hồ cũng xuất phát từ hang Pắc Bó mà ra.Bác có nhiều tên,tại sao người ta không gọi là bác Ái Quốc,bác Tất Thành,bác Dân Tiên...,mà lại gọi là Bác Hồ?Cũng dễ hiểu thôi,vì đêm nào bác cũng bắn máy bay,đạn của bác nó sền sệt giống nhu hồ.
1) HCM chưa hề đọc Tuyên Ngôn Cướp Đôc Lập vào ngày 2.9.45 ở Ba Đình mà 1 tay hát bội Hồ Quảng đeo râu gỉa danh HCM đọc vài câu...gì đó...rồi leo xe chuồn mất.
2) HCM chưa hề xuất hiện trước công chúng / đâi hội đảng mà 1 tay VN nào đó gỉa Hồ ra đọc vài câu rồi chuồn ( hồi ở Pắc Pó vì lý do bảo mật và an toàn lúc nào củng có vaì người đóng vai HCM.
3) HCM chưa hề được chôn ở Ba Đình mà 1 người Tàu khác gỉa danh HCM theo Vũ Kỳ về VN sau trận TTT MT 68 / Khe Sanh thì sứ mạng HCM ở VN coi như chầm dứt khi Nixon/Kissienger đồng ý đền Bắc Kinh đầu hàng có điều kiện với Mao / Chu. Chính một đoàn bác sĩ quân đội đích thân đến Hà Nội và tìm 1 muổi thuốc kích tử cho HCM (gỉa) vào đúng ngày 2.9.69 ( Trùng ngày Quốc Kkánh !). HCM thât sự sau khi về hưu cưới chính thức cô vợ TQ Lâm Ý Lan và chết vào năm 1992 thọ 92 tuổi. HCM sinh năm 1901.
Tóm lại: LSVN thời đại đồ đểu HCM là 1 LS do CSTQ đảo diễn dàn dựng để cướp Chánh Quyền VN cho TQ....và ngày hôn nay tranh chấp biển đông cũng chỉ là trò lừa bịp với dân VN/Thề Giới nhằm che đi 1 sự thật đại nạn của dân tộc VN trên 67 năm nay: Mất Nước Mà Không Hề Biết Là Mình Đã Mất Nước.
"Các vua Hùng có công dựng nước. Bác cháu ta cùng nhau giữ nước".
Bây giờ có ông tai to mặt lớn nào dám viết một khẩu hiệu tổ chảng của câu trên rồi căng trước Lăng Ba Đình trên tay nhớ cầm cái loa khuyếch đại âm thanh và đọc câu nói của Bác 10 lần.
Chuyện gì sảy đến biét ngay. Mặc dù chỉ nhắc lại và học tập theo gương Bác.
Vì ngân sách của đảng đã cạn do tham nhũng quá nhiều, làm thì ít mà phá thì nhiều. Vậy nên trả lương cho các đảng viên bằng loại sách bộ nói trên.
Đảng viên 5 tuổi đảng lãnh mỗi tháng 5 kilogam sách, 10 tuổi đảng thì 10 kilogam, 15 tuổi đảng lảnh 15 kilogam sách, cứ thế mà phát lương bằng sách.
Cở như ông Đỗ Mười thì chắc lãnh loại 70 kilogam sách. Lưu ý lương hưu cũng trả bằng cách này, không lãnh thứ gì khác ngoài sách già Hồ.
Nếu cách này thành công, sẽ tiết kiệm rất nhiều tiền thuế cho dân.