Chân tướng tân thứ trưởng Bộ Giao thông vận tải - Nguyễn Văn Công
Ngày 26/4, Nguyễn Tấn Dũng thủ tướng VN đã ký Quyết định số 499/QĐ-Ttg bổ nhiệm ông Nguyễn Văn Công - Chánh văn phòng Bộ GTVT làm Thứ trưởng Bộ GTVT. Mặc dù theo Nghị định 36/2012/NĐ-CP (*)
vừa được chính Thủ tướng Chính phủ ký ban hành, số lượng Thứ trưởng ở
mỗi Bộ không quá 4 người. Tuy nhiên, Nguyễn Tấn Dũng tự cho mình quyền
được “phá rào” bằng quy định bổ sung là Thủ tướng có quyền bổ nhiệm thêm
thứ trưởng cho các bộ nếu thấy cần thiết. Chính do quy định này mà
nhiều quan tham ở trung ương và địa phương đang chạy đua với nhau mua
ghế thứ trưởng ở các bộ và các bộ hiện đang chạy đua để “xin” và “đẻ”
thêm suất thứ trưởng.
Bộ Công an có lúc có 11 thứ trưởng, Bộ Công thương 9 thứ trưởng. Bộ Giao
thông vận tải hiện giờ có 7 thứ trưởng. Bộ con con như Bộ Tư pháp có 6
thứ trưởng. Sắp tới sẽ xuất hiện thêm nhiều bộ với nhiều thứ trưởng đến
nỗi có thứ trưởng chỉ phụ trách cơ sở vật chất của cơ quan (anh em gọi
đùa là phụ trách xí đái) - thường do một phó văn phòng bộ trông coi.
Để từ chân thứ trưởng các bộ này, kẻ thì về làm bí thư tỉnh ủy, kẻ được
đưa đi làm chủ tịch các tỉnh/thành những mong “bật lại” trung ương với
ghế cao hơn, sau khi đã vơ vét đầy túi tham tại các địa phương.
Nguyễn Thiện Nhân từng đấu tranh điều kiện nhận chức Bộ trưởng
giáo dục đào tạo là được tự chọn thứ trưởng giúp việc cho mình, cuối
cùng ông Nhân thất bại vì bổ nhiệm thứ trưởng là mảnh đất cực màu mỡ,
thủ tướng không đời nào nhường lại miếng ăn này cho ai khác. Thủ đoạn
mới của Dũng thủ tướng là chỉ bổ nhiệm có thời hạn, cho nên anh được bổ
nhiệm rồi vẫn phải ra sức cống nạp nếu không sẽ không bổ nhiệm tiếp, anh
chưa được bổ nhiệm thì ra sức chạy để mong được thế chân kẻ đương chức
trong kỳ xem xét bổ nhiệm lại. Mỗi suất như vậy không có tiền chục triệu
thì đừng nói chuyện (chục triệu đô la Mỹ). Võ bẩn này được các cơ quan,
địa phương khác áp dụng với dị bản là “luân chuyển cán bộ”. Chính vì
mảnh đất “bổ nhiệm” màu mỡ như vậy nên kỳ đại hội Đảng vừa qua Dũng thủ
tướng đã “chọc tiết” Hồ Đức Việt trưởng ban Tổ chức trung ương để
giành quyền uy trong công tác tổ chức cán bộ thuộc diện Trung ương, Bộ
chính trị và Ban bí thư quản lý.
Học rởm và buôn xi líp phụ nữ
Nguyễn Văn Công (ảnh trái)
trước đây chẳng học hành gì, một thời xuất khẩu lao động sang Liên Xô
làm tại một xưởng đóng tàu ở Odessa. Sau Công chuyên đánh hàng từ Thổ
Nhĩ Kỳ về bán lại cho các “soái” trên Mát (Moskva). Công có tiền bắt đầu
từ dạo trúng mánh buôn xi líp và băng vệ sinh phụ nữ. Phần lớn xi líp
và đồ dùng vệ sinh chị em tiêu thụ tại Mát là do Công đánh về. Lúc đó có
người ví, nếu vì lý do gì đó mà Công cho ngừng đường dây này lại thì có
lẽ phân nửa chị em phụ nữ Liên Xô thiếu xi líp, đồ dùng vệ sinh và chắc
chắn nguy cơ mắc bệnh phụ khoa diện rộng trên toàn Liên bang Xô Viết là
rất cao.
Nhờ dính dáng tới một chút kỹ thuật tàu thủy, về nước lúc nào Công cũng
rêu rao là đi học chế tàu thủy ở Liên Xô. Gặp lúc ở Bộ toàn kẻ không
biết chữ nên chúng nể Công lắm. Thời Bùi Danh Lưu sắp thôi bộ
trưởng, có lần Công dùng tiền gồng gánh thế nào được tháp tùng Bộ trưởng
đi tham quan mấy cơ sở có chuyên gia Liên Xô, xì xồ được mấy câu khiến
Công lọt vào mắt xanh của Bộ trưởng. Sau, Công cũng “chạy” được bằng tại
chức kinh tế. Để giấu cái đuôi học rởm chế tàu thủy, Công chỉ cho in
trên danh thiếp là kỹ sư kinh tế. Năm 1992, Công góp phần vào lobby Bộ
GTVT thành lập công ty buôn người LOD (tên mỹ miều là Công ty cổ phần phát triển nguồn nhân lực). Công về đây làm Phó tổng, nhường ghế Tổng cho Đoàn Xuân Viên, sau làm Vụ trưởng Vụ quan hệ quốc tế Bộ GTVT (mặc dù chẳng biết ngoại ngữ nào). Ngay sau đó, thời Lê Ngọc Hoàn bộ
trưởng, Mỹ dỡ bỏ lệnh cấm vận, Việt Nam có thể giao thương bên ngoài.
Máu nhạy bén kinh doanh của Công được phát huy. Có điều mặt hàng bây giờ
không còn là băng vệ sinh và xi líp phụ nữ nữa. Công nhắm tới một mặt
hàng không cần vốn mà được lời vô cùng đó là NGƯỜI. Đưa người Việt Nam
bán ra nước ngoài. Từ đây con đường buôn người bắt đầu dưới cái tên hợp
tác lao động.
Trùm buôn người
Thời Lê Ngọc Hoàn bộ trưởng, vốn vay ODA rót vào như nước nên cả
Bộ GTVT chỉ mê mẩn vào các gói thầu, các PMU, các thương vụ chia chác
hợp đồng xây lắp đường sá nên không quan chức nào quan tâm đến mấy cái
vụ buôn người kia, thả cho Công mặc sức hoành hành. Cùng lắm, lúc nào có
đợt đưa nhân công đi thì Bộ trưởng hoặc Thứ trưởng xuống làm cái lễ ra
quân thật rầm rộ, hô hào thật hoành tráng, cầm phong bì bồi dưỡng rồi
biến. Đào Đình Bình lúc bấy giờ mới lóp ngóp từ đường sắt lên làm
thứ trưởng phụ trách mảng hợp tác lao động, chẳng biết mô tê chi sất,
lại mắc tật mê gái nên thỉnh thoảng Công bố trí cho chuyến “công tác”
sang Nhật với Hàn, đưa đi mấy tiệm mát-xa nuy với các em Nhật, Hàn nõn
nà phục vụ. Lúc về thế nào cũng có quà là mấy chục nghìn (USD) đút túi.
Bình mê li, về nước lúc nào cũng nức nở khen Công là thức thời, nhạy
bén, là hạt giống lãnh đạo, là cứu tinh của đất nước chứ chẳng xôi thịt
như lũ lợn ở các PMU lúc nào cũng vục mặt vào ăn với đớp như lợn. Tuy
nhiên, thế của Công lúc bấy không thể đọ được với lũ Việt Tiến, Dũng
“tổng” PMU 18. Công biết vậy nên nằm im chờ thời. Lúc trà dư, tửu hậu,
Công vẫn tự ví mình như Gia Cát nằm ở Ngọa Long Sơn, sẽ có ngày vươn ra
đoạt thiên hạ.
Buôn thuyền viên, tu nghiệp sinh
Công chạy được giấy phép đặc biệt của Bộ Lao động cho phép Tổng công ty LOD (Công ty cổ phần phát triển nguồn nhân lực)
là doanh nghiệp duy nhất được xuất khẩu thuyền viên cho các ông chủ
thuyền đánh cá Đài Loan, Hàn Quốc. Nghe rối rắm nhưng đơn giản là chỉ
Công mới được đưa người đi làm trên các tàu đánh cá nước ngoài. Nắm được
phép này trong tay, chỉ trong 5 năm (từ 1994-1999), Công đưa không dưới
20.000 thuyền viên ra nước ngoài. Mọi thuyền viên đều phải bỏ tiền túi
ra chi phí đào tạo, phí tuyển dụng, vé máy bay, tiền đặt cọc là 1000
USD/người (khoản này thường không lấy lại được do LOD chiếm đoạt). Công
cùng với các địa phương quảng cáo lừa người lao động là ra nước ngoài
sướng lắm, chủ nuôi ăn, cung cấp nhà ở, công việc nhàn nhã với mức lương
2000 USD/tháng. Hầu hết các lao động vay lãi ngân hàng ở nhà, thế chấp
nhà cửa để lo đủ khoản chi vào khoảng 5000 USD/người nhằm có được công
việc theo bọn Công quảng cáo là 2000 USD/tháng. Người nào còn bán tín
bán nghi thì cuối cùng sẽ tin tưởng bởi các buổi họp, ra quân đều do Bộ
trưởng, Thứ trưởng chủ trì, chắc không thể có chuyện lừa đảo ở đây.
Nguyễn Văn Công - tân thứ trưởng, cựu trùm buôn người
Toàn bộ số lao động này đều vỡ mộng. Sau khi cầm chắc số tiền của người
lao động, LOD mà Công đứng đầu bỏ mặc cho chủ nước ngoài làm gì thì làm.
Hầu hết lao động Việt Nam đều bị đánh đập, cưỡng bức lao động nặng
nhọc. Nhiều người bị mất mạng trên biển. Theo thống kê, khoảng gần 100
thanh niên đã mất mạng khi lao động nặng nhọc trên các tàu đánh cá Đài
Loan, Hàn Quốc. Hiện, có khoảng 30 người vẫn chưa đưa xác về Việt Nam do
LOD ăn chặn cả tiền bồi thường lẫn phí vận chuyển xác của người đã
chết. Hàng chục nghìn người mất nhà cửa, nợ nần. Nền báo chí cách mạng
với hơn 700 báo đài vẫn hàng ngày “thổi” mô hình của Công là điển hình
thành công về “xóa đói, giảm nghèo” qua xuất khẩu lao động.
Với số tu nghiệp sinh tại Nhật Bản. Công ty LOD của Công đứng đầu giành
được quyền làm trung gian trả lương cho người lao động. Tức là các ông
chủ Nhật Bản phải trả lương cho số tu nghiệp sinh qua LOD, sau đó công
ty LOD “phân phối lại” cho tu nghiệp sinh. Trong số hàng 10.000 tu
nghiệp sinh đưa sang Nhật Bản, họ chỉ nhận được phí học việc và vài
tháng mới trả 1 lần. Ai đó thắc mắc thì Công và LOD “xửng cồ” quy cho là
vi phạm kỷ luật và doạ trục xuất về Việt Nam. Sợ bị mất khoản tiền cọc ở
nhà, nên ai cũng ngậm bồ hòn làm ngọt. Điều này lý giải một phần tại
sao tỉ lệ lao động Việt Nam bỏ trốn ở nước ngoài rất cao.
Vụ động trời tại Kuwait
Năm 1998, Tổng công ty buôn người LOD của Công ký một hợp đồng cung ứng
5000 nhân công xây gần 1000 ngôi nhà tại Jaber Al Ali Area thuộc Kuwait
City. Hợp đồng này có sự môi giới của đại sứ quán Việt Nam tại Cairo, Ai
Cập cùng đại diện Thương Vụ Việt Nam ở Kuwait (tham tán Nguyễn Công Hiến sau làm Vụ phó Vụ Châu Phi, Tây Á, Nam Á - Bộ Công thương). Ngoài ra, Tổng bí thư Lê Khả Phiêu lúc đó cũng “ăn” vào cái vụ này vì con nuôi của Phiêu là Vũ Công Bình (ảnh trái)
lúc đó làm phó tổng của LOD đứng ra chuyên lo các vụ bảo kê chính trị.
Như đã nói ở trên, sau khi có hợp đồng, chạy được giấy phép của Bộ Lao
động, Công cùng hệ thống buôn người bắt đầu công việc táng tận lương tâm
là lừa đảo, chiếm đoạt tiền của những người nhẹ dạ dưới cái mác “xuất
khẩu lao động”. Thứ trưởng Đào Đình Bình hàng ngày lên ti-vi
quảng cáo cho hợp đồng táo bạo và khổng lồ này. Bình còn huênh hoang
rằng đã đến lúc Việt Nam quét sạch các quốc gia khác khỏi Trung Đông để
giành quyền cung ứng lao động tại đây cho cả các ngành nghề khác, nhưng
bắt đầu từ thị trường xây cất mà Công khởi xướng.
Công rất khôn ngoan, y về các địa phương xa Hà Nội để tuyển người, có
thế người ta mới tin. Hầu hết mọi người đều phấn khích lên khi thấy
quảng cáo ra nước ngoài làm nhàn nhã, lương cao 2000 USD/tháng với tổng
chi phí do người lao động tự bỏ ra là 5000 USD. Lại là doanh nghiệp nhà
nước, do thứ trưởng bảo lãnh thì tin quá đi chứ.
Thế là thôn trên, ngõ dưới ùn ùn kéo nhau đi vay ngân hàng, thế chấp nhà
cửa. Nhiều người phải mượn nhiều sổ đỏ nhà đất của cô dì chú bác gộp
lại mới đủ giá trị bảo lãnh để ngân hàng cho vay. Sau khi cầm được khoản
5000 USD/người của hơn 5000 lao động. Bình, Công, LOD ra tận sân bay hô
hào cho khí thế. Vietnam Airlines ùn ùn nối chuyến chở 5000 lao động
sang Trung Đông (hãng này cũng ăn ở khoản bán vé cao hơn quy định).
Xuống sân bay, Thương vụ Việt Nam thuê sẵn các xe bịt kín có công ty an
ninh tư nhân đi kèm, chở thẳng về các lán trại nằm sâu trong sa mạc.
Không điện. Không nước. Công nhân ta được tha hồ hưởng cái nóng sa mạc
lên đến trên 55 độ C mà chẳng thấy nhà cửa hay 2000 USD/tháng đâu. Cộng
với việc hàng ngày bị đám ma cô người Ai Cập (do sứ quán và Thương vụ
thuê cho LOD) đánh đập, kìm hãm, bắt ép lao động khổ sai nên biển người
5000 lao động chẳng mấy chốc sôi sục như thùng thuốc súng.
Đầu tiên, anh em đồng loạt cáo ốm, không đi làm. Nguyễn Văn Công
bay từ Việt Nam sang, tung tiền thuê thêm đầu gấu người Ai Cập đánh đập
anh em công nhân dã man. Anh em công nhân vùng lên bắt giữ luôn Công,
trói gô lại cùng đám lưu manh Ai Cập nhốt vào nhà kho. Lúc đó là trưa
ngày 6/10/1998. Nguyễn Công Hiến, tham tán, đại diện thương mại
Việt Nam tại Kuwait chạy thoát, cầu cứu cảnh sát và đại sứ Nguyễn Lê
Bách. Viên đại sứ này ngay lập tức đã đánh công hàm hỏa tốc yêu cầu cảnh
sát Kuwait dùng vũ trang can thiệp. Ngay buổi tối hôm đó, Bách bay luôn
từ Cairo sang Kuwait nhằm chi viện. Chiều 6/10, 30 xe cảnh sát chống
bạo động chở hơn 300 cảnh sát Kuwait có vũ trang tận chân răng đến đàn
áp lao động Việt Nam. Trước thái độ đúng mực, khôn ngoan của anh em công
nhân, cảnh sát đã phải lui bước, tuy vậy Nguyễn Văn Công đã được thả
ra.
Nguyễn Công Hiến- Phó Vụ trưởng Vụ Châu Phi, Tây Á, Nam Á (2009)
Ngay trong đêm, gần 1000 công nhân đã tự bỏ tiền ra thuê 30 xe buýt loại
lớn đổ quân lên thương vụ Việt Nam ở Salwa để gặp tham tán Nguyễn Công
Hiến hỏi cho ra nhẽ. Biết rằng bây giờ có gọi, cảnh sát cũng chẳng thèm
đến và hoảng sợ truớc sức mạnh của quần chúng Hiến đá ngay quả bóng sang
chân đại sứ Bách và Công, lúc đó đang hội ý với nhau tại khách sạn 5
sao sao Marriott Hotel gần khu trung tâm mua sắm xa xỉ Salhia để quý bà
đại sứ tiện mua sắm. Anh em cúp điện thoại của Nguyễn Công Hiến và bắt
Hiến phải đi cùng xe tiếp tục đổ bộ vào khách sạn 5 sao nơi các quan
chức đang bàn kế đối phó anh em công nhân. Các anh Đán, Đệ, Khau rất sõi
tiếng Ả-rập đã không mấy khó khăn tố cáo quan chức Việt Nam với nhân
viên khách sạn và ngỏ ý chỉ xin được gặp ngài đại sứ Nguyễn Lê Bách đang
náu kín bên trong. Khi anh em đang ở sảnh trước thì Bách đã nhanh chân
tụt máng nước chuồn ra sân sau, thuê taxi chạy trốn. Thật nhục nhã cho
ngài đại sứ đặc mệnh toàn quyền Việt Nam tại Trung Đông.
Chạy chức, chạy quyền, tiếp tục ăn bẩn
Về nước, nhân vụ này, Vũ Công Bình, con nuôi Lê Khả Phiêu, đã lợi dụng soán ngôi của Đoàn Xuân Viên để làm Tổng Giám đốc LOD. Không chịu được ách cai trị của Bình, Công đành thúc thủ. Đúng lúc đó, Đào Đình Bình
được lên Bộ trưởng. Như kẻ chết đuối gặp được phao cứu sinh. Vốn liếng
tích cóp được bao nhiêu trước nay, Công lễ hết cho Bình và được Bình cất
lên Chánh văn phòng Bộ GTVT năm 2004. Mấy năm Công chấp nhận làm cái
bóng trong bộ GTVT bởi quyền uy đều tập trung hết vào tay Nguyễn Việt
Tiến, Dũng tổng.
Vận may lại mỉm cười với Công. Đầu năm 2006, lần lượt Dũng tổng, Nguyễn Việt Tiến và các tay chân bị bắt. Hồ Nghĩa Dũng
chân ướt chân ráo lên, lạ lẫm mọi bề. Mấy thứ trưởng còn lại run như
cầy sấy vì đều dính phốt. Hồng Trường, thứ trưởng mới ra cũng dốt nát
như ai.
Ngày 26/9/2007 cầu Cần Thơ lại sập, Công được đặc trách làm người
phát ngôn của Bộ trưởng, đại diện cho Bộ vào xử lý vụ sập cầu làm hơn
50 người chết. Bộ trưởng sợ mất mật không dám thò mặt ra. Ai cũng nghĩ Hồ Nghĩa Dũng
thế nào cũng “sập” theo. Vào đến Cần Thơ, Công dọa các nhà thầu đến
chung chi. Công dùng tiền này (lên đến hơn 100 tỉ) chi cho Ban Tuyên
giáo trung ương để chỉ đạo chận họng các báo. Công gọi ngay cho Triều
“bạc” tức Nguyễn Hải Triều, Hoàng Kông Tư bên Tổng cục an ninh
(mối quan hệ cũ của Công lúc Công chi tiền cho an ninh dẹp nạn công
nhân lao động về nước đòi tiền LOD). Liên quân Giao thông, Tuyên giáo,
An ninh do Công đạo diễn chính cuối cùng đã “thu xếp” xong vụ sập cầu
này. Hơn 50 mạng bị quên lãng. Hồ bộ trưởng thở hắt ra, cho Công mặc sức
hoành hành. Để tưởng thưởng, Hồ bộ trưởng không quên hứa sẽ đề xuất lên
Thủ tướng để Công làm thứ trưởng. Nhật Bản cũng nhẹ nhõm theo vì dẹp
được một vụ tai tiếng tầm cỡ thế kỷ. Các nhà thầu bị trấn hàng trăm tỉ
cũng thấy “ngọt” vì không ai bị bắt giam hay tù đày. Báo đài, dưới sự
chỉ đạo của Ban Tuyên giáo Đảng, thay vì đi vào tìm kiếm nguyên nhân lại
ra sức ca ngợi ODA Nhật Bản, ra sức ca ngợi quan hệ song phương. Đặc
biệt màn VTV1 đưa cảnh tay tổng giám đốc Nhật Bản rỏ nước mắt khiến đa
số người xem có cảm giác những người chết dưới mồ kia mới có là người
lỗi...
Cứ thế, càng ngày, Công càng thành vĩ nhân, hạt giống lãnh đạo trong
ngành giao thông vận tải … Công rất hăng hái trong các đợt học tập trau
dồi đạo đức. Công là điển hình là gương mẫu về đạo đức, về tư tưởng, về
lối sống, về lập trường v.v… Công là hiện thân của đạo đức và tư tưởng
Hồ Chí Minh trong Bộ GTVT…
Ôi! Thủ tướng. Bộ trưởng. Thứ trưởng. Chính trị cộng sản Việt Nam!
_________________________________
Chú thích:
Hãy nhìn sang Bắc Hàn, chúng nó cha truyền con nối ủn với ỉn, hãy nhìn sang Cu bố thì Cu anh truyền cho Cu em nối, hãy nhìn sang China chúng cũng y như vậy Bạc Nhất Ba - Bạc Hy Lai - Bạc Qua Qua , Tập Trọng Huân-Tập Cận Bình...Những Nguyễn Thanh Phượng ,Nguyễn Thanh Nghị, Nông Quốc Tuấn, Nguyễn Minh Triết, Tô Linh Hương...toàn là con cái của CS ....Chúng lật đổ phong kiến đế quốc lẫn thực dân xong chúng tạo ra một chế độ bằng những cái còn xấu hơn 3 cái chê độ kia công lại...
Gia tài của mẹ một bọn lai căng
Gia tài của mẹ một lũ bội tình
50 Năm qua vẫn vậy . Một bọn lai căng cộng sản , một bọn hút máu đồng bào .
1- số tám và vòng an pha,só 8 là tượng trung cho tù đày,vòng an pha tượng trưng cho nhà tù,
2- chữ m tượng trung cho thời gian,chữ l tương trung cho cái chết kéo dài,
chữ ký không tròn có nét rung từng đoạn,chứng tỏ rằng TÂM CỦA THỦ TƯỚNG không thuộc típ người trung thực.tướng hiện theo tâm.
kết luận.
-cuối đời tưởng thú sẽ tự sát chết trong tù,và làm cho thê tử và gia quyến phải sống trong đau khổ và nhục nhã nhiều đời,nếu những người thân còn nhiều phúc đức có thể còn giữ được mạng sống,ngược lại tưỡng thú là hệ lụy làm cho nhiều đời trong gia quyến khó giữ được mạng sông./.
Cái chức Chánh văn phòng xưa kia thực chất không hơn không kém cái chức "thằng mõ", chỉ có điều trong xã hội "dở dăng dở đèn" của Việt Nam ngày nay thì khái niệm "Thằng mõ" đã khác xưa! thằng mõ bây giờ là "Phục vụ mọi sinh hoạt cho Sếp", thôi thì đủ thứ, có thể nói gọn lại là "ăn - ngủ - Đụ - ỉa" (theo nghĩa rộng),thế nên các Sếp "nể và sợ" nó hơn tất cả những bộ phận quan trọng khác như kế hoạch, như tài chính, như tổ chức..! nghĩa là nếu các Sếp muốn yên thân để "gặm cái đuôi định hướng XHCN trong nền kinh tế thị trường" thì phải xếp "thằng mõ" vào vị trí "Năm bờ oăn"!
Có ai ngờ , khi mà cái chức danh thằng mõ với nhiệm vụ " Bưng - bê - kê - đặt" ở Việt Nam hiện nay lại "lên ngôi", lại nổi như "sóng cồn" thế? Báo hiệu một thời đại "ếch nhái nhảy lên làm người" (đồng nghĩa với quyền con người không được bảo đảm , mà chỉ có quyền Ếch nhái mới được bảo đảm)!
Chánh văn phòng lên làm Phó Thủ tướng!, Chánh Văn phòng lên làm Thứ trưởng! Thế mới biết "nhân tài như sao buổi sớm"! khi Đảng đã phát hiện ra thì Đảng sẽ tạo điều kiện cho "nhân tài" lớn nhanh, thậm chí còn lớn nhanh hơn "Lợn lai kinh tế loại F1", cần cóc gì phải "bằng mới chả cấp"!, Dũng dê đã cáo, nay bộ trưởng Thăng còn cáo hơn, rồi tới đây những vị này sẽ chỉ là con cáo "tép riu" trước con cáo to là Phúc và Công !!!
Dân Tộc Việt Nam rồi sẽ "tiến nhanh, tiến mạnh như phá"!!!
Mày thấy quan ở Việt Nam thế nào
Nó bảo: Quan VN rẻ lắm: công chức 50 ngàn(tiền việt) là sai được, quan xã 500 ngàn là nhờ được, quan huyện thì vài triệu, tỉnh thì vài chục. nói chung là rẻ lắm, kiểu gì cũng sai được. mình phải thì chi ít, mình trái thì chi nhiều hơn tý thôi, dễ sai thôi mà.
Chuyện chạy chức từ TƯ đến địa phương hay kể cả trong các doanh nghiệp nhà nước ở đâu cũng y chang như nhau.
Cái chế độ khắm như lìn