Tuesday, April 9, 2013
“Lấy độc trị độc" để tìm chon mình con đường sống đến với thế giới tự do ...
- Chúng tôi nhận được email của một độc giả, có lẽ cũng là tâm trạng
của hàng trăm ngàn doanh nghiệp đã bị Thống đốc Bình và Đảng X đẩy đến
tình trạng không lối thoát. Hàng trăm ngàn doanh nghiệp đã ngậm đắng
nuốt cay không những bởi bị bức tử, bị cướp bóc, lột sạch những đồng
tiền mồ hôi nước mắt cả đời của họ mà còn đối mặt với tù tội... Những
doanh nghiệp còn thoi thóp nhìn 'những tấm gương' đó đã tự tìm cho mình
con đường sống bằng "Lấy độc trị độc"! Cả một đất nước chỉ đẻ ra những
phế thải và cũng chỉ có đồ phế thải mới tồn tại được. Bất cứ ai muốn
sống làm người tử tế đều không có chỗ dung thân. Trong một xứ sở của
những kẻ mù, người có hai con mắt sáng tránh được sình lầy, nhơ nhuốc
thì bỗng trở thành quái thai...
Chúng
tôi đang tải toàn bộ bài viết của một Doanh nghiệp nạn nhân đã thực
hiện đúng phương thuốc "Lấy độc trị độc" để tìm chon mình con đường sống
đến với thế giới tự do ...
Thưa Quan Làm Báo,
Tôi
là một người Việt Nam, một độc giả của Quan làm báo đã lâu và muốn gủi
bài chia sẻ cho Quan Làm Báo nhưng tôi chưa bao giờ dám làm điều đó vì
tôi vẫn ở trong nước Việt Nam. Nếu tôi gửi bài cho Quan Làm Báo thì chắc
chắn bọn an ninh Nguyễn Văn Hưởng sẽ tìm đủ cách tìm ra và gây khó dễ.
Nhưng hôm nay, tôi đã thực hiện được ý nguyện của mình là viết thư cho
Quan Làm Báo. Chẳng phải bài viết gì đặc biệt cả, chỉ là những suy nghĩ
cá nhân của tôi về đất nước, về con người , về lãnh đạo Việt Nam….Điều
khác biệt là những suy nghĩ này của tôi được viết trong một trạng thái
rất thoải mái, tự do. Có thể nói hai tiếng tự do vì tôi đang từ bỏ đất
nước, mang theo người thân quen để đến với đất nước tự do. Tôi tin chắc
rằng có rất nhiều người Việt Nam cảm thấy chán chế độ hiện nay và rời bỏ
đất nước, số khác muốn ra đi nhưng không có điều kiện, số khác có điều
kiện nhưng không biết cách nào để ra đi.
Thưa
Quan Làm Báo, tôi là người sinh ra ở thế hệ 7X, tôi được chứng kiến
những năm khó khăn của đất nước từ năm 1970 đến đầu những năm 1990. Thời
điểm đó khó khăn nhưng con người Việt Nam vẫn còn lòng tin vào thế hệ
lãnh đạo thời bấy giờ, mặc dù tôi biết lòng tin đó cũng không phải tuyệt
đối nhưng dù sao vẫn còn chút hy vọng hoặc lúc đó dân trí còn thấp nên
con người ta dễ tin người hơn. Nhưng khi tôi được nuôi ăn học, lớn lên,
đi làm, lập gia đình, tiếp xúc với nhiều người trong công việc, va chạm
với các cơ quan công quyền của Việt Nam tôi mới nhận ra một điều niềm
tin đang mất dần.
Ngày
xưa hồi còn bé, tôi không hiểu sao ông ngoại tôi, mẹ tôi cứ xem đến
thời sự mà có mấy bác thủ tướng và tổng bí thư phát biểu trên tivi là
ông tôi và mẹ tôi lại bảo : Tắt mẹ đi nghe mấy thằng này nó phét lác, ăn
tục đánh rắm rong làm gì. Đến bây giờ tôi đã thấu hiểu. Phải trăng tôi
đã bị tiêm nhiễm những suy nghĩ tiêu cực về Đảng, về đất nước từ thời
đó.
Thưa
Quan Làm Báo, ba năm qua tôi đã chứng kiến biết bao doanh nghiệp phá
sản, từ đọc trên báo chí cho đến chứng kiến trực tiếp những người bạn
tôi bị phá sản mà tôi đã từng phải cho tiền để thoát khỏi cảnh lao lý.
Nhưng tôi cũng không ngờ đến bây giờ đến lượt tôi, doanh nghiệp tôi là
nạn nhân của những vấn đề nổi cộm mà bao nhiêu năm nay chính phủ, ngân
hàng cố tình biết mà không giải quyết, nhắm mắt làm ngơ cho thao túng
lũng đoạn, đó là biến động tỷ giá, đó là lãi suất cao, đó là nạn nhũng
nhiều, tham ô, tham nhũng.
Nói
là doanh nghiệp tôi đối mặt với phá sản, nhưng chính xác hơn là tôi đã
cố tình cho phá sản vì tôi biết với kiểu điều hành kinh tế như bây giờ
của chính phủ Việt Nam thì không sớm thì muộn doanh nghiệp của tôi và
hàng ngàn doanh nghiệp khác cũng phá sản trong thời gian sớm nhất, vì
vậy tôi đã quyết định : Xỏ háng ngân hàng để tự bảo vệ cho chính mình.
Chứ nếu không thì chắc chắn chả còn gì nếu cứ sống kiểu lay lắt như hiện
nay.
Thực
ra những gì tôi làm là tôi lấy lại những gì bất công mà chính sách đã
tạo ra để đưa doanh nghiệp tôi đến bờ vực như hiện nay. Tôi có thể nói
ra đây những việc mình đã trực tiếp trải qua và tôi tin không một doanh
nghiệp nào là không trải qua. Tôi đã từng rất nhiều lần cầm tiền mặt
hàng tỉ đồng lên ngân hàng để trả cho phần chênh lệch tỷ giá giữa giá
nhiêm yết và giá thực doanh nghiệp phải mua tại ngân hàng, tôi đã từng
phải ký những hợp đồng khống, những biến tướng của hợp đồng dịch vụ, tư
vấn này nọ để hợp thức hóa những khoản thu phí trời ơi đất hỡi : nào là
phí cơ cấu lại nợ, phí thanh toán trước hạn, vv…vvv. Tôi đã từng ký
những hợp đồng mua bán chứng khoán khống để trả cho phần lãi suất vượt
quy định mà ngân hàng thu mà không biết hạch toán sao cho đúng, lưu ý là
tôi không biết chơi chứng khoán nhé, đây là do ngân hàng đưa ra để bảo
tôi ký hợp thức hóa cho họ. Những việc làm trên của ngân hàng diễn ra
trong thời gian dài và bây giờ vẫn tiếp diễn, hậu quả là hàng trăm ngàn
doanh nghiệp đã bị bào mòn dần lợi nhuận từ đây, bị ngân hàng bóp cổ dần
dần, làm gì chả chết, làm gì chả phá sản. Nhưng nếu với một nhà nước
với luật pháp nghiêm chỉnh, với một ông thủ tướng liêm khiết không mờ
mặt với những đồng tiền của những ông chủ ngân hàng, với một ông thống
đốc vì doanh nghiệp thì đâu đến nỗi này.
Để
đến bây giờ, doanh nghiệp phá sản hàng loạt, tiền còn thừa mà không dám
cho vay, doanh nghiệp cần tiền không có để vay, mà cũng không dám vay
vì lãi suất cao. Bây giờ ngân hàng mới giật mình để giảm lợi nhuận đầu
ra đầu vào thì e chừng cũng đã muộn mất rồi. Khi con người ta hấp hối,
thay vì tiêm thuốc bổ, thuốc kháng sinh để phục hồi một cách triệt để
thì các ngân hàng vì lòng tham không đáy của mình cứ giảm lãi suất kiểu
hình thức, câu nhử như kiểu tiêm cho người bệnh thuốc bổ đủ để thở chứ
không muốn họ hồi phục và như vậy thì trước sau gì cũng chết thôi.
Thưa
quan làm báo, 10 năm làm kinh doanh trải qua biết bao khó khăn, nhưng
chưa bao giờ chúng tôi thấy khó khăn và tuyệt vọng như lúc này, chúng
tôi được sinh ra trong những gia đình bố mẹ là cán bộ, đảng viên, được
nuôi ăn học đàng hoàng, đại học chứ kém ai đâu, không cờ bạc rượu chè,
chí thú làm ăn đấy chứ. Nhưng kinh doanh vào thời buổi hiện nay ở việt
nam thật là kinh khủng : người mua lừa người bán, ngân hàng tìm cách moi
tiền của doanh nghiệp, doanh nghiệp tìm mọi cách lừa ngân hàng….Chúng
tôi làm ăn kinh doanh tử tế đàng hoàng nhưng không thể cạnh tranh nổi
với mấy doanh nghiệp của con cháu các ông được chống lưng từ quan hệ đến
tài chính. Cuôc đời thật bất công.
Nhiều
lúc tôi tự hỏi không biết các ông bộ trưởng trong nội các Dũng làm gì ?
Thủ tướng Dũng làm gì hàng ngày ? Khi mà tôi thấy từ việc xác định giới
tính cho một cô giáo chuyển giới mà ông bộ trưởng tư pháp cũng không
quyết định được mà phải xin ý kiến thủ tướng. Học phí của học sinh thì
ông bộ trưởng giáo dục cũng không quyết được, cũng xin ý kiến thủ tướng.
Ôi thủ tướng Việt Nam.
Trong
khi đó, có mõi cái cấp phép cho Quỹ cơm có thịt của Ông Trần Đăng Tuấn
mà 5 tháng không duyệt để trẻ em ăn cơm không có thực ăn, mới đây tôi
còn đọc trên báo thấy bảo các em ăn com mà bữa nào tươm tất sẽ có con dế
mèn. Thật đau lòng.
Tôi
thấy sợ hãi quá cái tính trì trệ, cơ hội, cá nhân của các cán bộ công
chức đặc biệt là cán bộ có chức quyền của Việt Nam, làm cái gì không có
tiền, không có lợi cho mình là không làm hoặc làm với thái độ khó chịu.
Không cơ hội, không lợi ích nhóm, chả thế mà để giải cứu doanh nghiệp mà
cả năm nay các ông cứ bàn đi bàn lại, các doanh nghiệp thì đã chết gần
hết trong khi các ông vẫn ngồi đó mà vẽ ra các gói giải cứu. Vấn đề là
các ông lấy gì để giải cứu ? Tiền các ông cho con cái đi du học, mua bất
đọng sản ở nước ngoài rồi.
Không
biết người dân có biết không chứ toi đi nhiều nước đã gặp rất nhiều
người trong đó có luật sư, doanh nhân và họ nói rằng mấy năm gần đây
phong trào di cư ra nước ngoài sinh sống và nhập quốc tịch của dân việt
nam rất sôi động, bất kể khi nào có biến là họ có thể lên máy bay, để
lại người dân tay trắng và ngơ ngác cùng với đất nước rỗng tuếch mà
thôi.
Nói
về cái sự dối trá lừa lọc nhau ở xã hội việt nam ngày nay thôi thì cũng
phải sống chung cùng nó, vì vậy chúng tôi cũng xác định được là nếu cứ
như thế này kiểu gì cũng chết, không làm cũng chết mà làm thì nuôi béo
mấy anh ngân hàng như Techcombank, Sacombank, những anh Kiên, anh Quang,
anh Hùng Anh, Trầm Bê ….nên chúng em cũng có thể nói là thành công cho
đến giờ phút này là xỏ háng được các nhân viên của anh ấy để ôm được một
mớ cao chạy xa bay trước khi đất nước này rơi vào vòng loạn lạc trong
thời gian không xa. Tội gì khi mà ngân hàng hàng ngày hút máu doanh
nghiệp, tội gì khi mà ngân hàng được vay lãi suất thấp của nhà nước rồi
lại cho dân và doanh nghiệp vay với lãi suất cao. Mỗi năm họ lãi cả ngàn
tỉ đồng, mình ôm vài trăm tỷ bõ bèn gì. ? Xin chào đất nước Việt Nam,
khi nào chế độ thay đổi thì chúng tôi trở về.
Trên
đây là những suy nghĩ rời rạc của tôi nhưng nó cũng nói lên phần nào
thực trạng của Việt Nam hiện nay, khi nói lên được những suy nghĩ trên
tôi cũng hết sức thấy nhẹ nhõm, thanh thản và cảm thấy giải tỏa phần
nào.
Mong Quan Làm báo biên tập lại và chỉnh sửa cho bài viết của tôi được rõ nghĩa hơn.
Xin cảm ơn.
Tân Thế Giới
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét