Cập nhật lúc 10:32, 04/05/2013
Mẹ tự tử cho con được học: Không được cấp hộ nghèo
Ngày 3/5, chi bộ ấp 5 (xã An Xuyên, TP Cà Mau, tỉnh Cà Mau) đã có
cuộc họp chi bộ mở rộng. Tại cuộc họp này, bí thư chi bộ ấp 5 Võ Văn Nhu
đã xin ý kiến tập thể đảng viên chi bộ về việc xem xét cấp sổ hộ nghèo,
cận nghèo cho anh Đinh Hoài Bảo - chồng chị Nguyễn Thị Mỹ Nhân vừa
quyên sinh vì quá túng quẫn.
Hầu hết các ý kiến đưa ra đều không thống nhất với việc sẽ cấp sổ hộ nghèo, cận nghèo cho gia đình anh Bảo.
Theo các đảng viên trong chi bộ, anh Bảo
chỉ tạm thời mất việc một thời gian, sau đó anh đi làm trở lại. Với
lương 3 triệu đồng/tháng, chia bốn người trong gia đình thì hộ anh Bảo
vẫn cao hơn mức thu nhập của hộ nghèo, cận nghèo.
Phát biểu tại cuộc họp, ông Kim Thanh
Sương (đảng viên sinh hoạt Đảng tại chi bộ ấp 5) nói: “Nếu xét hộ nghèo,
cận nghèo cho anh Bảo vay vốn cho con đi ăn học thì khó, vì địa phương
còn hàng chục hộ khó khăn như gia đình anh Bảo. Nếu đưa anh Bảo vào diện
nghèo, cận nghèo của xã thì mai mốt các hộ khác tại ấp yêu cầu đưa vô
thì tính sao? Xét hộ nghèo thì có đợt, trước đây xét hộ anh Bảo không
đạt, tới đợt sau hãy đưa ra mà xem xét’’.
Chi bộ ấp 5 vẫn nói không với việc cấp sổ hộ nghèo, cận nghèo cho gia đình anh Đinh Hoài Bảo |
Chiều 3/5, trao đổi với phóng viên, ông
Trần Đại Đoàn - bí thư Đảng ủy xã An Xuyên - cho biết có nhận được báo
cáo trực tiếp cuộc họp xét hộ nghèo cho anh Bảo của bí thư chi bộ ấp 5.
Ông Đoàn cũng cho rằng chi bộ, đoàn thể ấp 5 còn cứng nhắc trong việc
xét hộ nghèo.
“Bây giờ xác định anh Bảo không nghề,
lao động bấp bênh, có việc thì làm, không việc thì ở nhà, không tính thu
nhập cố định được. Ngoài ra, anh Bảo không có đất sản xuất, ba đứa con
lại đi học... Nên không thể nói là thu nhập ổn định 3 triệu đồng/tháng.
Tôi sẽ chỉ đạo rà soát tính toán lại trường hợp hộ anh Bảo” - ông Đoàn
cho biết thêm.
Vụ việc chị Nguyễn Thị Mỹ Nhân phải
quyên sinh bỏ lại chồng và 3 đứa con còn đang đi học đang làm xôn xao dư
luận tại xã An Xuyên, thành phố Cà Mau, tỉnh Cà Mau.
Khoảng 13h chiều ngày 24/4, chị Nhân bị phát hiện đã treo cổ tại nhà riêng với một bức thư tuyệt mệnh gần giường ngủ.
3 đứa con của chị Nhân vẫn còn đang tuổi đi học |
Nội dung bức thư chị Nhân ngậm ngùi cho
biết vì hoàn cảnh gia đình quá khó khă, bản thân lại bệnh tật, thường
xuyên tốn tiền thuốc thang nên tìm đến cái chết để bớt gánh nặng cho gia
đình.
Bức thư có đoạn:"...nhờ chính quyền địa phương xét cho gia đình
là hộ nghèo để đủ điều kiện vay tiền cho con đi học…”.
Cái chết thương tâm của chị Nhân làm
nhiều cán bộ ở ấp 5, xã An Xuyên “giật mình”. Ông Phạm Văn Tươi (trưởng
ấp 5) cho biết hiện trên địa bàn ấp 5 có năm hộ nghèo và 10 hộ cận
nghèo.
Theo ông Tươi, ngày hội đại đoàn kết
toàn dân tộc hàng năm địa phương công bố số liệu hộ nghèo của ấp. Tuy
nhiên, ngày 18/11/2012, khi ấp 5 công bố số liệu hộ nghèo năm 2013 thì
gia đình chị Nhân không thuộc diện hộ nghèo, cận nghèo.
Tại cuộc họp này, chị Nhân cũng phản ảnh
xem xét cho gia đình vào danh sách hộ nghèo. Ấp có ghi nhận và phản ánh
về xã xem xét cho chị nhưng không được.
- Nguyễn Phạm (Tổng hợp theo TTO) , ĐVO
________________
Chân dung người mẹ "tự tử để con được học"
Chạy khắp nơi vay tiền đóng học phí cho con
Chị là Nguyễn Thị Mỹ Nhân, 48 tuổi, ở ấp 5, xã An Xuyên, TP Cà Mau (Cà Mau). Cái chết thương tâm của chị vào ngày 24/4 khiến nhiều người xung quanh phải giật mình thảng thốt. Theo lời người dân ở khu ấp 5, xã An Xuyên, Năm 2011, sức khỏe chị Nhân suy yếu, không còn làm phụ hồ được, cũng không thể bê xịa bánh đi bán, chị xin một chân giúp việc nhà cho một gia đình ở TP Cà Mau. Thời điểm này, con trai lớn của chị là Đinh Công Bằng thi đậu vào cao đẳng và đi học ở Bà Rịa-Vũng Tàu, tiền nong gia đình vì vậy càng thêm bức bách. Nghe đến những chính sách hỗ trợ của Nhà nước, chị chạy đôn chạy đáo đi tìm hiểu và tìm cách làm đơn xin được hỗ trợ, cứu giúp. Chị Nhân làm đơn kể hoàn cảnh khó khăn để đi xin vay tiền cho con học CĐ. Ấp, xã cùng chứng thực hoàn cảnh khó khăn của chị nhưng khi đến Ngân hàng Chính sách của TP Cà Mau thì bị từ chối vì chị không có sổ hộ nghèo. Chị lại về xin công nhận hộ nghèo nhưng xin mà vẫn không được. Bởi người ta xét nhà chị có hai lao động chính, thu nhập 5 triệu đồng/tháng (anh làm thợ hồ ngày được 100.000 đồng, tức 3 triệu đồng/tháng, chị đi giúp việc được 2 triệu đồng/tháng nữa, tổng cộng là 5 triệu đồng)! Chia cho năm nhân khẩu thì bình quân mỗi nhân khẩu được 1 triệu đồng/tháng.
Trong khi đó, quy định hiện hành tại xã chị thì bình quân thu nhập 401.000 đồng/nhân khẩu trở xuống mới được xét cấp sổ hộ nghèo và từ 520.000 đồng/nhân khẩu đến 401.000 đồng/nhân khẩu thì mới được xem là hộ cận nghèo. Vậy là chị không dính vào diện nào cả, đành ngậm ngùi sau bao lần lên ấp, lên xã xin sổ hộ nghèo. Bà Nguyễn Thị Nhu, Chi hội trưởng Cựu chiến binh ấp 5, xã An Xuyên, kể: "Khi họp dân ấp nhân ngày Đại đoàn kết và xét chọn hộ nghèo, cận nghèo vào năm 2012, chị Nhân có đến dự và nói: Hoàn cảnh tôi quá khó khăn, xin được cấp sổ hộ nghèo để vay tiền cho các con ăn học. Khi đó, trưởng ấp ghi nhận nhưng chỉ hứa là sẽ xem xét sau, vì đã qua đợt xét hộ nghèo. Hiểu hoàn cảnh của nó, tôi đã từng cho nó mượn 1 triệu đồng để đóng học phí cho con. Sau đó tôi còn cho nó vay 1,6 triệu đồng tiền quỹ cựu chiến binh, vì chồng nó là cựu chiến binh”. Anh Từ Văn Nguyễn, Trưởng Công an ấp 5, cho biết thêm: “Cách đây một tháng, chị Nhân đi kêu bà C. để bán nhà và đất đang ở. Bà C. trả lời là để bàn lại với người thân chứ đất đai đâu phải nói mua là mua liền. Chị Nhân năn nỉ bán trả chậm, 2 triệu đồng một tháng cũng được để có tiền đóng học phí cho các con và nói nếu không bán được chắc chết. Chị cũng đã từng đi hỏi vay tiền nóng, chấp nhận mức lãi suất 30%/tháng nhưng thấy hoàn cảnh của chị giới cho vay nặng lãi cũng không dám cho vay". Chết vẫn xin mình "được nghèo" Tháng 3/2013, sau một ngày đi khám và điều trị bệnh, chị bị mất luôn công việc giúp việc nhà. Bao gánh nặng như tiền học cho ba đứa con, tiền thuốc cho chị, tiền hụi chết đã hốt non lo cho con ăn học… dồn lên vai người chồng. Tự thấy mình là gánh nặng, ngay sau khi mất việc, chị đã nói với chồng là sẽ chết đi. Và chiều 24/4, lúc 15h, con trai út của chị đã phát hiện mẹ mình treo cổ chết trong phòng ngủ, bên cạnh là một bức thư tuyệt mệnh đầy bốn trang giấy học trò!
Chị Nhân viết: "Trong hoàn cảnh gia đình quá khổ, em không sống nổi với anh và các con được. Vì em bệnh thần kinh rối đầu óc, vì nợ quá nhiều, cuộc sống khổ mãi, không lối thoát. Em không tâm trí mà sống nỗi với anh cùng các con. Bệnh đau nhức cả thân thề của em, bệnh kéo dài tháng…Em nghĩ chết là hết, để cho anh gánh nặng, chứ đời em thương anh nhiều lắm, bỏ lại ba đứa con cho anh. Con mình khôn ngoan chưa làm em buồn, em biết mà em bỏ con em chết". Đoạn nói về sổ hộ nghèo, chị Nhân viết: “ Mấy năm mẹ nuôi các con đi học, mẹ đi van xin cho gia đình mình được sổ nghèo và cực nghèo mà không được. Mà được ai chịu cho gia đình nghèo hết... Anh Đoàn (một cán bộ xét hộ nghèo trên địa bàn - PV), em chết rồi còn lại chồng em, anh giúp cho gia đình em được sổ nghèo cho con vay tiền đóng học phí còn 1 năm. Cuối mong anh Đoàn giúp đỡ...Xin các cấp chính quyền ấp 5 thấu hiểu cho hoàn cảnh không lối thoát của chúng tôi hiện nay mà cấp sổ hộ nghèo cho chồng con tôi để sống những ngày tháng còn lại trên đời”.
Đông Tẩu (Tổng hợp theo Pháp luật TP.HCM) , Baomoi |
_________________
Bức tâm thư xé lòng của người mẹ tự vẫn để con được tiếp tục đi học
28/4/2013 04:00
"Trong hoàn cảnh quá khổ sở, không lối thoát, em đành phải xa anh và các con…”
Hai cảnh đời khốn khó
Ngày 27/4, bàn thờ người phụ nữ đã khuất trong gia đình nghi ngút khói
hương. Đinh Công Bằng, con trai lớn của chị Nhân, chắp tay khấn nguyện
mong linh hồn mẹ mình sớm siêu thoát và hứa sẽ tiếp tục con đường học
vấn như trăng trối trong thư mẹ để lại.
Anh Đinh Hoài Bảo, chồng chị Nhân, mắt nhìn xa xăm về ngôi mộ còn thơm
mùi đất, cho hay gia đình ở ấp Tân Thuộc (An Xuyên), có 4 anh chị em,
bên vợ 7 người, hai người anh vợ buồn tình, rượu chè bê tha nên bị bệnh
chết trẻ. Vợ anh tự dưng trở thành con lớn trong nhà. Trong một lần đi
gặt thuê, anh tình cờ gặp bà Nhân, tìm hiểu biết gia cảnh nghèo giống
nhau, phải bươn chải mưu sinh từ rất sớm. Hai mảnh đời cơ cực ấy không
lâu trở nên chồng vợ như bèo nước gặp nhau.
Cưới nhau không lâu, vợ chồng anh Bảo ra riêng, được gia đình hai bên
hùn tiền mua cho 5 công đất nông nghiệp. Cuộc sống chỉ tạm đủ ăn bước
đầu. Tới khi 3 đứa con của anh lần lượt là Bằng, Tâm, Ngân ra đời, cuộc
sống eo hẹp, anh Bảo vừa phải đi đào đất, gặt lúa mướn, vừa phải chăm lo
ruộng nhà mới mong đủ lo đủ 5 miệng ăn.
Biến cố bất ngờ ập đến, trong một lần cùng chồng đi gặt lúa thuê, chị
Nhân tự dưng bị động kinh, giật méo miệng, không làm nặng được nữa nhưng
thường xuyên tốn tiền thang thuốc. Sau nhiều năm chạy chữa bệnh cho vợ,
miếng đất nhỏ canh tác ở nhà từ cầm cố rồi bán đứt.
Thương chồng vất vả, chị Nhân không đành lòng ngồi nhà, bươn chải theo
chồng làm phụ hồ, khi thì ra chợ bán rau, bánh mì để kiếm những đồng
tiền chân chính phụ chồng nuôi các con ăn học. “Cha mẹ, vợ chồng mình vất vả vì ít chữ, cỡ nào cũng gắng nghen anh, đừng để tụi nhỏ giống mình” - anh Bảo thuật lại lời tâm tình của vợ, giọng đứt quãng.
Hành trình tìm chữ cho con
Nhờ chăm chỉ làm thuê nên nên cuộc sống gia đình anh Bảo cũng tạm đấp
đổi qua ngày. Năm 2006, gia đình được công nhận thoát nghèo. Sau đó, chị
Nhân tốn tiền thuốc thang nhiều hơn vì không còn được cấp bảo hiểm y
tế, các con của chị cũng không được miễn giảm học phí như trước.
Đến năm 2011, sức khỏe chị Nhân suy yếu, không còn mua gánh bán bưng
được. Cảm thương hoàn cảnh khốn khó, một gia đình ở TP Cà Mau cho chị
vào giúp việc nhà, trả công mỗi tháng 2 triệu đồng. Cùng thời gian ấy,
con trai lớn của chị đậu và đi học ở Bà Rịa - Vũng Tàu, chi phí tăng
thêm bội phần.
Để có tiền giúp con yên tâm lo học, chị Nhân dò hỏi và biết có chính
sách vay tiền cho học sinh, sinh viên. Theo hướng dẫn của những người
vay trước, chị Nhân làm đơn kể hoàn cảnh khó khăn để được vay tiền, có
xác nhận của ấp, của xã khi đơn vay bị Ngân hàng Chính sách - xã hội từ
chối vì chị không có sổ hộ nghèo.
Chị tiếp tục tìm về ấp, xin công nhận hộ nghèo nhưng xin hoài mà vẫn
không được. Bởi tổng thu nhập của hai vợ chồng chị bình quân mỗi tháng 5
triệu đồng, chia cho năm nhân khẩu thì bình quân mỗi nhân khẩu được 1
triệu đồng/tháng, vượt ngưỡng so với quy định hiện hành về xét hộ nghèo
và cận nghèo.
Tìm kiếm sự trợ giúp nhưng lực bất tòng tâm, tinh thần chị Nhân ngày
thêm sa sút, kéo theo bệnh tình nặng thêm. Đến tháng 3/2013, sau lần đi
khám và điều trị bệnh, chị mất luôn công việc phụ giúp việc nhà, mọi lo
toan dồn lên vai anh Bảo.
Anh Bảo sụt sùi kể: "Hơn 20 ngày trước, bả nằm đêm nói sẽ chết vì
sống mà không giúp gì được cho chồng, cho con, lại tốn thêm tiền thuốc
mỗi ngày 140.000 đồng. Khoản ấy bằng với tiền công tôi làm thuê thay vì
mua thuốc để dành tiền cho các con. Tôi trấn an, bả hứa nhưng rồi bả lại
thất hứa…!".
Bức thư nhói lòng
Xế chiều 24/4, con út của chị Nhân là Đinh Hoài Tâm đi học về, mở cửa
thì phát hiện mẹ mình đã treo cổ chết. Anh Bảo đang phụ hồ gần nhà, được
báo tin như sét đánh, tưởng chừng ngã quỵ.
Người thân, chòm xóm, chính quyền… nhanh chóng có mặt, chung tay lo hậu
sự cho chị Nhân. Lục soát gần nơi người vợ vắn số, anh Bảo phát hiện có
thư tuyệt mệnh do vợ mình để lại.
Đầu bức thư, chị Nhân viết: “Anh! Trong hoàn cảnh quá khổ sở, không lối thoát, em đành phải xa anh và các con…”.
Tiếp theo nội dung thư, chị Nhân cho hay việc chị tự tìm đến cái chết
để cho chồng bớt gánh nặng tiền thuốc men, dành phần tiền ấy lo cho các
con ăn học; vì bản thân bệnh nặng, sức khỏe tinh thần đều suy sụp; vì
muốn phù hộ cho chồng con khỏe mạnh, trúng số độc đắc…
Trong đoạn gần cuối của bức thư, chị Nhân có đề cập đến nguyện vọng được cấp sổ hộ nghèo. Thư viết:
“Xin các cấp chính quyền ấp 5 thấu hiểu cho hoàn cảnh không lối thoát
của chúng tôi hiện nay mà cấp sổ hộ nghèo cho chồng con tôi để sống
những ngày tháng còn lại trên đời”.
Lời sau cùng của thư, chị Nhân nhắn nhủ với chồng con, mong chồng con tha thứ. Chị viết: “Chết
là hết, chỉ thương anh ở lại trên đời với biết bao gánh nặng… Các con
Bằng, Tâm, Ngân đừng trách mẹ. Hãy gắng học nên người, đừng để cha con
buồn. Cha con đã khổ với mẹ con ta nhiều lắm!”.
Bức thư sau khi được đọc lại từ tay anh Bảo, những người có mặt hôm đám
tang chị Nhân ai cũng sụt sùi, ngấn lệ. Anh Trần Đại Đoàn, bí thư Đảng
ủy xã An Xuyên, tâm sự: "Vợ tôi bà con cô bạn dì với nhỏ Nhân, vai
lớn. Trước khi chết mấy ngày, nó có tìm đến tận nhà. Nghe vợ thuật lại,
nội dung nói tôi mới chuyển công tác về làm lớn ở xã An Xuyên, nghĩ tình
bà con mà xét hộ nghèo cho nó. Mới nghe bà xã kể lại, chưa kịp đưa ra
xem xét gì thì 3 ngày sau xảy ra cớ sự".
Không để con chị Nhân bỏ học
Ngay sau cái chết của chị Nhân, UBND thành phố Cà Mau cử đoàn tới tận
nơi thăm hỏi, động viên. Ông Chung Tấn Hải - phó chủ tịch UBND thành phố
Cà Mau - đề nghị UBND xã An Xuyên nhanh chóng xem xét một số chính sách
xã hội nhằm hỗ trợ gia đình chị Nhân, không được để con cái của chị
phải dở dang việc học vì hoàn cảnh khó khăn.
Ông Trần Đại Đoàn cho biết: "Trong ngày 26 và 27/4, Hội khuyến học
TP. Cà Mau và Chi hội khuyến học xã An Xuyên đã vận động, quyên góp bước
đầu được tổng cộng 5,5 triệu đồng và trao tận tay anh Bảo, trợ giúp các
con anh học hành. Phía xã cũng vừa chỉ đạo chính quyền ấp 5 rà soát cặn
kẽ hoàn cảnh của gia đình chị Nhân xem có đủ điều kiện xét hộ nghèo
hoặc cận nghèo hay không để xúc tiến lập danh sách, đưa ra trước dân
bình xét theo đúng quy định".
Chiều cùng ngày, ông Nguyễn Tiến Hải, phó chủ tịch thường trực UBND
tỉnh Cà Mau, đang đi học tại Hà Nội hay tin xảy ra cái chết thương tâm
tại địa phương, chia sẻ qua điện thoại: “Tôi rất đau xót trước cái
chết của chị Nhân. Giận chính quyền sở tại để xảy ra chuyện đau lòng
này. Tôi đã chỉ đạo rà soát, kiểm tra trách nhiệm chính quyền địa phương
ấp 5 và xã An Xuyên và cả phía lãnh đạo Ngân hàng Chính sách của TP Cà
Mau. Tôi cam đoan sẽ xử lý nghiêm túc sau khi có kết luận sai phạm hay
thiếu tinh thần trách nhiệm. Tôi cũng đề nghị quý báo tiếp tục thông tin
sâu, đầy đủ, nhiều chiều câu chuyện này”.
Chủ tịch UBND TP Cà Mau Hồ Trung Việt nói: “Tôi đã chỉ đạo Hội
khuyến học TP Cà Mau đến hỗ trợ ngay 3 triệu đồng cho anh Bảo và tìm
hiểu cặn kẽ gia cảnh của anh. Tôi xem đây là một bài học cho chính quyền
địa phương ở góc độ quan tâm sâu sát đến đời sống, tâm tư nguyện vọng
của người dân. Trước mắt, chính quyền địa phương đã có lỗi khi không
quan tâm sâu sát đến đời sống, những khó khăn, tâm tư nguyện vọng của
chị Nhân”.
TỔNG HỢP : BÓTAY.COM.VN - CHUYỆN DÀI NHIỀU TẬP CHỈ CÓ Ở “THIÊN ĐƯỜNG” XHCNVN . http://bietkichxaxu.blogspot.com/2013/04/xem-them-chuyen-dai-nhieu-tap-chi-co-o.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét