Hóa ra đếch phải đất nhà mình
Lâu nay mình nhầm, nhầm to.
Bố mẹ mình hồi xưa có gần 9 sào ruộng do ông bà khai phá để lại, sau bị hợp tác xã cướp trắng 7 sào, giờ chỉ còn hơn 2 sào thổ cư (nhà và vườn). Cứ nghĩ đó là của nhà mình, do mồ hôi nước mắt ông bà cha mẹ dựng lên, truyền cho con cháu, có quyền sở hữu vĩnh viễn, té ra không. Đất ấy nhà mình có từ trước khi có đảng CS và chế độ này. Vậy mà theo ông Nguyễn Phú Trọng thì đảng, nhà nước có thể cướp bất cứ lúc nào cũng được bởi nó "thuộc sở hữu toàn dân do nhà nước đại diện chủ sở hữu và thống nhất quản lý". Đểu nhất là ý "và các dự án phát triển kinh tế - xã hội theo quy định của pháp luật", hiểu thế nào cũng được. Thế hóa ra nhà mình chả có cái đếch gì. Luôn bị đặt trong nguy cơ có thể phải lưu vong ngay trên quê hương đất nước mình.
Đề nghị nhà văn Anh Đức viết lại truyện ngắn Đất phê bình ông tám Xẻo Đước đã giữ đất không đúng luật nhé.
16.5.2012
Nguyễn Thông
Mà nếu đúng con chim đó do nhà nhước quản "ní" và cho phép bác thoải mái sử dụng thì có lẽ nó sẽ được ... phân công phục vụ cho tập thể đấy bác ợ! Chỉ sợ rằng đến lúc đó bác gái sẽ ... vùng lên (không phải bác đâu) để khẳng định quyền tư hữu của mình.
À quên, phải chờ bà xã ra khỏi nhà rồi hãy thử nhé!
Về khoản này đã có "các bao cao su đã qua sử dụng", he he!
- Mình ở một tỉnh đồng bằng sông CL, cũng sắp sửa phải "lưu vong". Có điều dân Nam Bộ "hiền thục" quá, không làm được như dân Văn Giang - Vụ Bản.
Mình nghĩ, cần phổ biến rộng rãi hơn truyện ngắn ĐẤT mới đúng chứ ! Để nâng cao tinh thần của nông dân thì bất cứ bè lũ nào cướp đất, họ cũng cần phải quyết tử như ông Tám Xẻo Đước thôi.
Có vậy, họ mới còn con đường sống.Tất nhiên là, không thể sống chung với bè lũ cướp cạn được.
Dũng_NT
http://vi.wikipedia.org/wiki/V%E1%BB%A5_%C3%A1n_N%E1%BB%8Dc_N%E1%BA%A1n