Vụ chìm tàu tang thương ở Quảng Bình: Đã kêu nhưng không được cứu
Những hình ảnh tang thương của vụ chìm tàu
Vô cảm trước sinh mệnh công dân: Đã kêu nhưng không ai cứu.
Tạm
khép lại nội dung chuyến thăm của vị chủ chăn giáo phận, gặp gỡ linh
mục và bà con giáo dân giữa lúc sinh ly tử biệt, chúng tôi đã cảm nghiệm
sâu sắc thêm về tình người, về sự hỗ trợ những lúc khẩn cấp và cả
những tắc trách đáng ngờ trong các hoạt động cứu người phía chính
quyền. Không giữ được xúc động, linh mục Phêrô Hoàng Anh Ngợi đã kể lại
đầu đuôi diễn biến câu chuyện từ lúc xảy ra cơn sóng gió cho đến khi
êm xuôi.
Trong
đêm 30.12.2012, nhiều đội tàu Cồn Sẻ lâm nạn trên đường vào tránh gió
tại cửa Gianh, Quảng Bình. Sau khi nhận được thông tin, cha xứ đã gọi
điện cầu cứu chính quyền tỉnh và các lực lượng cứu hộ cứu nạn tỉnh Quảng
Bình vì có phương tiện tối tân hơn song đã không nhận được sự hỗ trợ
kịp thời nào. Và sự việc đau thương đã xảy ra: Chiếc tàu mang biển hiệu
QB 93714 do thuyền trưởng Nguyễn Phong, trú tại Cồn Sẻ đã bị sóng lớn
đánh chìm, 14 thuyền viên mất tích.
Không
trông chờ sự giúp đỡ của chính quyền, giáo xứ với tinh thần “huynh đệ
chi binh” đã đưa hàng loạt tàu đánh cá với mục đích cứu giúp những
người sống sót mặc cho sóng gió gào thét, vùi dập.
Sau
khi xác định tọa độ tàu chìm, các đội tàu đã rà soát mà không tìm được
thuyền viên nào. Giáo xứ đã bắt đầu trục vớt bằng cách thuê xà-lan cẩu
của một công ty Hà Tĩnh đang đậu tại cảng Hòn La và nhờ cha xứ huy
động đội lặn giáo xứ Đông Yên, quê nhà của ngài. Đến 20h30’ ngày
02.01.2013, xà-lan đã trục vớt tàu thành công, kéo tàu về đậu tại bến
tàu giáo xứ.
Tất
cả hoạt động này đều do cha xứ, hội đồng mục vụ phối hợp với các đội
tàu giáo dân trong xứ thực hiện. Chi phí cho công tác cứu hộ cứu nạn mặc
dù chưa thống kê hoàn chỉnh nhưng đã lên tới gần 2 tỷ đồng, riêng thuê
xà-lan cẩu trục vớt là 120 triệu đồng do cha xứ chi trả.
Đáng
buồn thay là sự thờ ơ, lạnh nhạt của các cấp chính quyền, hải đội biên
phòng và các lực lượng cứu nạn. Bỏ qua vấn đề chi phí tiền bạc, vấn đề
trước tiên ở đây chính là “tình người” và tinh thần cứu giúp người
trong cơn hoạn nạn của những người tự nhận mình là “đầy tớ nhân dân”.
Khi giả dối lên ngôi.
Đã
thế, chương trình Thời sự của VTV1 phát đi tối ngày 3.1.2013 và nhiều
tờ báo khác đã thông tin sai lệch về vai trò của chính quyền và bộ đội
biên phòng hoạt động cứu nạn và nhất là trục vớt. Họ đã không giúp gì
mà chỉ đứng ngoài nhìn, thế nhưng trên truyền hình hết lời kể công họ
và lờ đi tác nhân chính thực hiện công việc này chính là cha xứ, đội
lặn và các đội tàu trong xứ.
Giữa
lúc tang tóc này, lòng dân Cồn Sẻ, nhất là những người tham gia trục
vớt đang rất đau lòng và phẫn nộ trước cung cách làm việc của báo chí
nhà nước. Người ta biết rằng, khi sự gian dối lên ngôi thì đã đến lúc
vĩnh biệt một niềm tin đã chết. Chút niềm tin hiếm hoi vào chính quyền
hầu như đã mất hẳn nơi những người dân Cồn Sẻ mấy ngày này bởi họ biết
mình đã bị đánh lừa như thế nào.
Rời
Cồn Sẻ, trong thâm tâm tôi vẫn tự vấn về sự tắc trách của chính quyền
và các lực lượng cứu hộ cứu nạn tỉnh Quảng Bình. Thiển nghĩ, giá như có
sự vào cuộc tích cực của các cơ quan chức năng, có lẽ hai giáo xứ Cồn
Sẻ và Cồn Nâm đã giảm thiểu phần nào những mất mát nói trên…
(Tựa và bài viết do Nữ Vương Công Lý biên tập lại)
Lữ Khách
Nguồn: congdoanvinh.com
Ý kiến bạn đọc
One Response to “Vụ chìm tàu tang thương ở Quảng Bình: Đã kêu nhưng không được cứu”
http://www.nuvuongcongly.net/xa-hoi/thong-tin-tren-mang/conse-connam-quangbinh/
XEM THÊM
Chủ nhật, ngày 06 tháng một năm 2013 Quảng Bình: Trong vụ tai nạn chìm tàu làm chết 14 ngư dân/giáo dân của giáo xứ Cồn Sẻ, các cơ quan chức năng đã làm tròn nhiệm vụ? _____ Hình ảnh đại tang ở giáo xứ Cồn Sẻ, giáo phận Vinh http://bietkichxaxu.blogspot.com/2013/01/quang-binh-trong-vu-tai-nan-chim-tau.html