Người Việt kể chuyện sống sót trên máy bay Myanmar
Thứ Sáu, 04/01/2013 20:20
Thoát chết trong gang tấc cùng gia đình sau khi chiếc máy bay Myanmar lao xuống đất, cháy rồi vỡ đôi, ông Dương Đình Giao đã có cơ hội khám phá nhiều điều mà ông chưa từng ngờ tới ở Myanmar.
Ngày 25-12, ngày thứ hai của hành trình
của tôi tại Myanmar, máy bay của hãng hàng không Air Bagan đưa chúng tôi
đi từ Yangon đến Heho, nơi có hồ Inle nổi tiếng. Theo lịch trình,
chuyến bay sẽ đến Heho lúc 9 giờ, sau khi dừng lại ở sân bay Mandalay để
đón và trả khách trong khoảng 30 phút. Khi máy bay hạ độ cao chuẩn bị
xuống sân bay Heho, tôi nhìn đồng hồ, lúc ấy là 8 giờ 55.
Một lát sau, tôi cảm thấy một cú tiếp đất mạnh hơn bình thường khi
máy bay hạ cánh. Ngay sau đó là những rung lắc liên tục trong vòng
khoảng 10 giây. Đang bất ngờ vì không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tôi nghe
thấy một tiếng thét ở phía sau. Biết là đã có chuyện, tôi nhắc mọi
người bình tĩnh và đứng lên bật nắp khoang hành lý để lấy ba lô của
mình. Nhưng nắp vừa bật, tôi bị đẩy ngã nhào về phía trước.
Mọi người tập trung gần chiếc máy bay Fokker-100 gặp nạn của hãng Air Bagan hôm 25-12. Ảnh: Reuters
Đứng lên, quay lại nhìn phía sau, tôi thấy các thành viên trong gia
đình mình đã rời khỏi ghế và ra được lối đi. Bước lên mấy bước, tôi
chợt ngửi thấy mùi khói. Một ý nghĩ thoáng qua "Chỉ cần một tiếng nổ là
tất cả sẽ chấm hết!". Xuống khỏi thang máy bay, tôi mới thấy máy bay đã
không hạ cánh trên đường băng bê tông mà đang nằm trên một cánh đồng,
phía đuôi máy bay đang bốc cháy, khói nghi ngút.
May mắn bất ngờ, tất cả chúng tôi, gồm 6 người trong gia đình và
hai mẹ con bà thông gia người Australia đều an toàn. Tôi vội giục mọi
người nhanh chóng chạy ra xa.
Trên chuyến bay có 65 người, kể cả phi hành đoàn, ngoài 5 người
Việt Nam trong gia đình tôi tất cả đều là khách du lịch từ các nước Mỹ,
Pháp, Hà Lan, Hàn Quốc...
Nơi máy bay hạ cánh khẩn cấp cách sân bay khoảng 3 km và cách đường
ô tô khoảng 200 m. Khi ra tới nơi, mấy xe cứu hỏa đã có mặt và đang tìm
cách tiếp cận với đám cháy, nhưng vì không có lối vào, phải nối dài vòi
rồng nên việc cứu chữa không thật hiệu quả.
Trên đường, chúng tôi nhìn thấy nhiều biển tên khách của các công
ty du lịch, khách sạn mà khách du lịch trên chuyến bay đã đặt chỗ. Họ
nhanh chóng tiếp cận với khách của mình. Sự có mặt của họ dù là những
người chưa quen biết cũng khiến chúng tôi yên tâm hơn, vì đã có người
sẵn sàng hỗ trợ khi khó khăn nơi đất khách quê người. Nhiều xe máy, ô tô
đã dừng lại chứng kiến đám cháy, trong đó có cả nhiều người dân Myanmar
đang làm việc trên cánh đồng.
Lúc này dù đã hơn 9 giờ nhưng mặt trời vẫn chưa kịp xua tan sương
mù. Trời khá lạnh. Thật cảm động khi thấy những người nông dân lam lũ,
cởi những chiếc khăn choàng khoác lên vai, trùm lên đầu những đứa trẻ,
bỏ những đôi dép mình đang đi cho những phụ nữ phương Tây xa lạ đang
chịu cảnh rét mướt.
Trên đường thoát hiểm, nhiều túi, mũ, ba lô bị rơi được mọi người
tập hợp bên lề đường để người thất lạc đến nhận. Rất nhiều người dân
Myanmar có mặt, nhưng không hề thấy ai để có ý định cướp giật gì.
Một lát sau, hai xe khách loại lớn đưa tất cả về sân bay Heho. Khi
xe dừng lại bên ngôi chùa gần sân bay, tôi nghĩ người dân Myanmar sùng
đạo Phật đã đưa chúng tôi đến đây để tạ ơn Trời Phật giúp thoát nạn.
Nhưng không phải! Hãng hàng không đã nhanh chóng liên hệ với chính quyền
sở tại mượn ngôi chùa làm nơi cho chúng tôi tạm nghỉ, tránh cái lạnh
giá ngoài trời. Xuống xe, chúng tôi lại thấy những người dân bình thường
đang mang đệm, chăn của gia đình mình trải trên nền chùa bằng gạch men.
Khi mọi người đã vào hết trong chùa, các nhân viên y tế có mặt. Họ
thăm khám, đo huyết áp, băng bó cho những người bị thương nhẹ. Những
người bị thương nặng đã ngay lập tức được đưa về Yangon. Riêng hai khách
người Mỹ bị bỏng nặng được đưa sang Bangkok bằng trực thăng. Nước uống,
bánh trái được mang đến.
Lúc 10h, tức là sau khi sự cố xảy ra một giờ, ông chủ tịch huyện sở
tại cũng đã đến thăm hỏi những người gặp nạn. Lúc này, cảnh kẻ nằm
người ngồi trong chùa vô cùng lộn xộn. Việc kiểm đếm những hành khách có
mặt thật khó khăn. Những người có trách nhiệm có lẽ vì tôn trọng đã
không yêu cầu chúng tôi ngồi cho ngay hàng thẳng lối. Họ cứ đếm đi đếm
lại, người đếm bằng tiếng Myanmar, người đếm bằng tiếng Anh. Có lúc thấy
ba bốn người cùng đếm. Sau tôi mới hiểu, họ cần nhanh chóng xác định số
người có mặt ở đây để có thể phát hiện số người mất tích nếu có.
Phải đến khi có danh sách hành khách từ sân bay Yangon và Mandalay
gửi tới, việc kiểm đếm mới chấm dứt. Lúc này công việc đơn giản hơn.
Những người có mặt được dánh dấu vào danh sách. Nhưng việc này cũng được
thực hiện tới ba bốn lần bởi những người khác nhau, chứng tỏ họ rất
thận trọng.
Đến 11 giờ, chúng tôi được đưa tới phòng khách của sân bay. Ở đây
có bia, nước ngọt và những thức ăn nhẹ. Họ thông báo cho chúng tôi biết,
ai muốn trở về Yangon sẽ được bố trí một chuyến bay riêng, còn những ai
muốn ở lại sẽ được đưa tới một khu nghỉ dưỡng bên hồ Inle chờ đợi giải
quyết hậu quả. Gia đình chúng tôi quyết định ở lại và được đưa tới khu
nghỉ dưỡng bằng hai xe con.
Ở đây, chúng tôi đã được đón tiếp chu đáo, hai hoặc ba người được
bố trí ở trong một biệt thự. Sau khi tạm nghỉ ngơi, đến 3h, chúng tôi
được báo đi ăn cơm. Ai cũng nghĩ chắc sẽ được một bát mỳ hoặc cái gì đại
loại như thế, nhưng thật bất ngờ, tất cả được mời một bữa tiệc buffe
thịnh soạn, trên bàn ăn còn có cả hoa và thắp nến. Người quản lý giải
thích "vì hôm nay là Noel”.
Sau khi ăn xong, mỗi người chúng tôi được phát quần áo và một ít
tiền (tiền Myanmar và đôla Mỹ) đủ để mua sắm lại những hành lý đã mất và
tiếp tục hành trình nếu muốn. Ai cũng bất ngờ trước sự thu xếp nhanh
gọn này.
Hãng hàng không có máy bay gặp nạn lo chu đáo và có trách nhiệm giải quyết hậu quả của vụ tai nạn. Trong suốt thời gian ở lại 5 ngày, ở Heho hay khi đã trở về Yangon, tất cả hành khách trên chuyến bay đều được ăn ở tại những nơi tương đương khách sạn 5 sao, được hưởng các dịch vụ như giặt là, điện thoại quốc tế... hoàn toàn miễn phí.
Tôi vốn mơ ước một cuộc sống bình dị, rất sợ tất cả những gì là hào nhoáng, bóng bẩy, nay trong hoàn cảnh không một xu dính túi, trên người chỉ độc một bộ quần áo, hành lý và túi xách tay đều đã cháy cùng máy bay, ngay cái máy ảnh đeo trên cổ cũng chỉ còn sợi dây đeo, kính cận cũng rơi mất, lại được ăn ở như thế này thật cũng là một bất ngờ thú vị. Chúng tôi không phải bước chân ra khỏi khách sạn, mọi công việc cần thiết đều do nhân viên của họ giải quyết. Ngay việc làm giấy thông hành để sử dụng khi còn trên đất Myanmar cũng được thực hiện ngay tại nơi ở.
Theo họ, chỉ hai việc chúng tôi phải có mặt đó là đi kiểm tra sức
khỏe và làm lại hộ chiếu. Nhưng với hai việc này, họ đều cho xe đưa đón
và cử nhân viên đi theo hỗ trợ khi cần thiết. Họ đã hợp đồng với bệnh
viện tốt nhất Yangon để giám đốc bệnh viện có mặt bất cứ lúc nào chỉ đạo
việc thăm khám và chữa trị khi có khách do họ đưa đến.
Những nhân viên đi theo cũng ngồi đó chờ đợi và đưa khách về tận
nơi ở sau khi việc thăm khám kết thúc. Vợ tôi và bà thông gia người
Australia sau khi gặp chấn động mạnh bị đau lưng. Hai người được khám
suốt hơn ba tiếng, mỗi người được làm đủ các loại xét nghiệm, chụp 4 tấm
phim cỡ 50x50. Khi thấy không có vấn đề gì trầm trọng, họ đã cho mỗi
người một cái đai bó lưng và thuốc giảm đau các loại. Bà xã nhà tôi cũng
phải thốt lên "Cả đời gần 70 tuổi, chưa bao giờ được thăm khám kỹ càng
như thế!".
Sau khi về Yangon, hãng hàng không đã tập hợp mọi người để thông
báo về việc giải quyết bảo hiểm cho hành khách đi trên chuyến bay, giải
quyết vụ việc với đầy đủ tinh thần trách nhiệm. Địa chỉ và số tài khoản
của hành khách được ghi lại để nhận kết quả sau khi một công ty bảo hiểm
của Anh tiến hành bồi thường.
Không chỉ những người có trách nhiệm, suốt 5 ngày, dù ở đâu, chúng
tôi cũng đón nhận được sự ân cần chu đáo của các nhân viên hãng hàng
không và khu nghỉ dưỡng. Họ dìu những người bị đau khi lên xuống các bậc
thềm, đưa chúng tôi đến tận nơi, mở cửa, bật đèn rồi giơ tay mời vào
khi hỏi đến nơi nào đó. Thấy trên tay ai có mấy túi nilon, vỏ hoa quả,
họ đều nhanh chóng giơ tay đón lấy mặc dù thùng rác ở ngay trước mặt.
Những cử chỉ ấy tôi hiểu không chỉ vì phương châm coi "khách hàng là
Thượng đế" mà còn biểu hiện tấm lòng người giàu trắc ẩn.
Khi vào một làng dệt lụa thủ công trên hồ Inle, khi được biết chúng
tôi là những người vừa gặp nạn, chủ cửa hàng lập tức hạ giá 30% cho
toàn bộ sản phẩm mà chúng tôi mua. Số tiền thực ra không nhiều nhưng cử
chỉ ấy của họ cũng khiến chúng tôi phải xúc động.
Sau 5 ngày, mọi thủ tục đã xong. Gia đình tôi được đưa ra sân bay. Ở
đây, nhân viên của họ làm tất cả mọi thủ tục cho chuyến bay và chỉ ra
về sau khi chúng tôi tạm biệt để vào phòng cách ly.
Từ Myanmar trở về, tôi cứ bâng khuâng và ân hận, vì sao một đất
nước chẳng cách xa chúng ta là mấy, một xứ sở có những người dân giàu
lòng nhân hậu, vị tha như thế mà tôi chưa hiểu biết được bao nhiêu.
Trong cuộc đời chưa bao giờ gặp một tai họa lớn và lại thoát hiểm
ngoạn mục như vậy, chúng tôi cảm thấy biết ơn ông bà, cha mẹ đã ăn ở
hiền lành, tu nhân tích đức dù trong biết bao vất vả thiếu thốn để con
cháu bây giờ được hưởng phúc.
Tôi muốn cảm ơn những người dân Myanmar đã giang vòng tay che chở
khi gia đình tôi gặp nạn. Và tôi thầm nghĩ, chuyến đi hôm nay của chúng
tôi dang dở, nhưng nhất định sẽ có chuyến đi khác. Một đất nước với
những con người như thế xứng đáng để chúng ta khám phá.
Theo Dương Đình Giao (VNExpress)
NLD
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét