.
Xem chùm ảnh biểu tình trước Đại sứ quán Trung Quốc tháng 12/20007, ấn tượng nhất đối với tôi là hình ảnh người phụ nữ giơ nắm tay chĩa thẳng vào tòa đại sứ. Nhìn cũng biết là thái độ chị rất quyết liệt đầy căm phẫn và hô rất to.
Tôi cứ băn khoăn mãi về người phụ nữ ấy, không biết chị là ai. Hẳn có nhiều người cùng chung câu hỏi với tôi.
Tình cờ tối hôm qua, 11/11, tôi được gặp người phụ nữ ấy, trong tiệc tổ chức liên hoan đón Bùi Thị Minh Hằng.
Tình cờ hơn, chị chính là Trần Thị Hài, dân oan mất đất, bị tòa án tỉnh Bình Dương kết án 9 tháng tù giam về tội “gây rối trật tự công cộng” hôm 28/9/2012. Nhưng xem ảnh chị trước sứ quán TQ, lúc ấy (lúc ấy thôi) là sự căm hờn kẻ thù xâm lược, chứ không phải là lòng căm thù những kẻ lấy đất của chị.
Chuyện chị Hài thì tôi không lạ, chỉ không biết chị chính là người phụ nữ trong ảnh biểu tình dạo nọ.
Chị đến sau, mọi người sắp xếp cho chị ngồi giữa tôi và Minh Hằng. Chị bảo chị bị cướp đất, đi kiện đã nhiều năm nhưng họ không giải quyết mà lại kết án chị 9 tháng tù giam.
Nói chuyện với chị, có những chuyện khôi hài đến mức khó tin. Tôi bảo: Tôi hỏi thật chị nhá, việc chị tụt quần là do chị tự tụt hay thế nào?
Chị bảo tôi hơn 60 tuổi rồi, đời nào tôi lại làm thế. Hôm đó tôi bị rất đông người bắt đi. Tôi ngắt lời: “Đông là bao nhiêu hở chị”, chị bảo hơn chục đứa. Tôi tối tăm mặt mũi lại, chẳng biết bị đau những đâu, giằng co với chúng nó, cố giành lại những cái băng rôn. Rồi có đứa nó giẫm vào quần tôi, quần tôi tụt xuống, tôi mặc quần chun mà. Tôi cúi xuống định kéo quần lên thì quần đã đi đâu mất. Không có quần, tôi cứ mặc quần xà lỏn đi kiện và đi … đòi quần.
Lại hỏi chị, tại sao họ xử chị 9 tháng tù hôm 28/9 mà bây giờ chị vẫn ở ngoài, lại còn ra Hà Nội được?
Chị nói họ xử nhưng có chứng cứ gì đâu. Bảo tôi có 5 cái biên bản gây rối trật tự công cộng, tôi có biết đâu. Họ chỉ giao cho tôi 1 cái, còn 1 cái đưa cho chồng tôi. Còn 3 cái kia tôi không hề biết. Không đủ chứng cứ, họ cứ tuyên án bừa rồi trốn luôn chỉ còn trơ lại thư ký.
Họ bảo tôi về làm kháng cáo thi tôi làm kháng cáo. Rồi tôi ra đây…
Câu chuyện rất dài nên tôi không kể hết ra ở đây.
Chuyện về chị, ta chỉ cần gõ từ khóa Trần Thị Hài là ra nhiều kết quả, có mấy đường link sau:
Nỗi uất ức của một người đi tìm công lý
Dân Oan Trần Thị Hài – Tỉnh Bình Dương - Tố Cáo
Đòi giải quyết đất đai, bị 9 tháng tù giam
Phỏng vấn bà Trần Thị Hài
v.v…
12/11/2012
NTT
Đăng bởi: nguyentuongthuy2012 | 12/11/2012
http://nguyentuongthuy2012.wordpress.com/2012/11/12/nguoi-phu-nu-bieu-tinh-truoc-dai-su-quan-trung-quoc-nam-2007-la-ai/
______________________
Chủ nhật, ngày 11 tháng mười một năm 2012
CLB BÓNG ĐÁ No-U RA SÂN LẦN THỨ 44, CHIỀU 11/11
Một buổi chiều chủ nhật ra sân bóng thật đặc biệt! Hôm nay mưa cả ngày vì gió mùa đã tràn về, cả đội lo lắng, nhưng rồi may mắn đến giờ bóng lăn thì trời lại tạnh. Chắc để tạo điều kiện cho NO-U FC đón chào một người phụ nữ thân thương mà đã hơn 1 năm nay không được gặp vì nhiều lý do khách quan lẫn chủ quan.
Cả đội đã có một buổi chiều ngập tràn niềm vui và tiếng cười cùng những pha bóng khéo léo của các cầu thủ trẻ trên sân cỏ.
Mời các bạn xem một số hình ảnh được ghi lại trên sân chiều nay.
* |
Đó là chị Bùi Hằng từ Vũng Tầu ra thăm quê. |
* |
Những giọt nước mắt hạnh phúc của bao ngày xa cách! |
* |
Và những gian khó của tù đầy hôm nay mới được sẻ chia |
* |
Đôi bạn thân gặp lại mừng mừng tủi tủi |
* |
Các cầu thủ khỏi động trên sân |
* |
Thủ thành VQN |
* |
Trước khi trận đấu diễn ra |
* |
Cầu thủ dự bị |
* |
Khi trận đấu kết thúc |
* |
Chia tay ra về |
Được đăng bởi thanhvdgt1 vào lúc 23:52
http://thanhvdgt1.blogspot.com/2012/11/clb-bong-no-u-ra-san-lan-thu-44-chieu.html
_____________________
Đăng bởi: nguyentuongthuy2012 | 12/11/2012
Cuộc gặp gỡ cảm động
.Chiều tối hôm qua, 11/11, đã diễn ra cuộc gặp gỡ giữa Minh Hằng và những người bạn NO-U Hà Nội.
Bùi Thị Minh Hằng xa bè bạn Hà Nội vừa tròn một năm. Ngày 12/11/2011, cô chia tay với mọi người tại sân bay Nội bài về Vũng Tàu, để rồi nửa tháng sau, ngày 27/11/2011, cô bị bắt đưa đi trại cải tạo Thanh Hà với thời hạn 2 năm bằng quyết định của ông Lê Thế Thảo, chủ tịch Hà Nội.
Cô bị người ta lôi ra khỏi trại, cưỡng bức về quê hơn 5 tháng sau đó. Có lẽ chỉ ở xứ ta mới có chuyện cưỡng bước vào rồi lại cưỡng bức ra. Tất nhiên, Hằng chẳng lưu luyến gì cái trại tù trá hình ấy, chỉ vì cô còn muốn làm rõ ra nhiều chuyện trong thời gian ở trại.
Chiều qua Minh Hằng ra sân bóng. Trên đường tới sân, được tin qua điện thoại, tôi bẻ hướng đến thẳng quán bia, nơi mọi người sẽ dồn về đấy để đón Minh Hằng.
Tôi đến muộn chứng 20 phút, mọi người đã ngồi kín cả một dãy bàn dài. Tất nhiên, người đầu tiên dón tôi là Hằng. Hai anh em lao vào nhau, mừng mừng, tủi tủi. Hằng mếu máo cười, tôi cố nuốt lệ vào lòng.
Vài phút lại có một tốp đến muộn. Lê Quốc Quân đến cùng với Nguyễn Hoàng Đức.
Cô kể về những ngày qua, về những ngày trong trại. Có chuyện cô đã ghi trong hồi ký đưa lên blog, có chuyện tôi mới nghe lần đầu.
Hằng bảo: Cảm ơn Đảng và Chính phủ đã biến em từ một người nội trợ Bùi Thị Minh Hằng thành một chiến sĩ Bùi Thị Minh Hằng.
Xin tiếp tục bằng hình ảnh:
Những người về sau cùng
Giọt nước mắt thương chim, chim bỏ xa rừng
Giọt nước mắt thương đêm, đêm đẩy xe tang
Giọt nước mắt thương em, trên vận nước điêu linh
Giọt nước mắt không tên, xin để lại quê hương
(Nguyễn Lân Thắng đề ảnh)
Ảnh: NO-U
12/11/2012
NTT
http://nguyentuongthuy2012.wordpress.com/2012/11/12/2327/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét