Wednesday, April 3, 2013
Hãy chấm dứt làm những con hủi, hãy làm Người!
* |
Sau khi đánh bom Tòa Đại sứ Mỹ Ngọc Diệp bí mật đi tu tại chùa Quang Minh Tự (Phú Nhuận)
|
- Rất
nhiều 'chiến sĩ tình báo' lừng lẫy một thời, nay nếu gặp lại sẽ bắt gặp
ở họ chỉ có những giọt nước mắt lăn dài... Người thì đang sống trong
tủi nhục, nghèo đói, người may mắn hơn có chức vụ cao trong Chế độ mới,
song cũng phải sống trong tâm trạng khắc khoải, phẫn uất, hối tiếc...
Trường
hợp Thượng Tướng Phan Trung Kiên, người đội trưởng Biệt động Sài gòn
lừng lẫy năm xưa đã từng được phong tặng danh hiệu anh hùng, cuộc đời đi
theo 'cách mạng' đã đưa ông lên được đến 'lon' Thượng Tướng, vậy mà
ngay khi vừa về nghỉ hưu chưa được mấy tháng ông đã phải nằm bất động
bởi 'cơn nhồi máu cơ tim' do thầy trò Nguyễn Văn Hưởng gây ra bởi đơn
giản ông đã nhiều lần lớn tiếng vạch mặt chỉ tên tham nhũng, bởi ông
không còn dấu nổi sự hối tiếc để rồi thốt ra miệng không phải chỉ một
lần:
"Nếu biết thế này thì trước đây không đủ sức 'làm cách mạng'...."!
Trường
hợp nữ tình báo Đặng Ngọc Ánh - Một Bác sĩ nổi tiếng tốt nghiệp Sorbone
- đã 'lập thành tích' kinh hoàng ngày 29/6/1965: Đánh sập Tòa Đại sứ
Hoa Kỳ! Vậy mà số phận của bà những năm cuối đời đến chính giới truyền
thông Lề Đảng hôm nay đã phải đau đớn viết:
"Cả
cuộc đời hy sinh, cống hiến cho cách mạng, cuối đời bà phải sống nương
tựa vào người con tật nguyền của một nữ đồng đội mà bà hứa nhận nuôi. Để
có cái ăn, bà phải tự tay lao động âm thầm ở một bản làng vùng sâu của
huyện Đức Trọng (tỉnh Lâm Đồng)."
Cả
cuộc đời nữ bác sĩ xinh đẹp này đã hy sinh cho 'Cách mạng', đã chối bỏ
cả người chồng chính thức của mình, rồi lừa dối một Đại sứ Mỹ lấy làm
chồng chì vì để đánh sập Tòa Đại Sứ cướp luôn sinh mệnh của chính ông
Đại sứ này...
Có
lẽ cuộc đời đều có nhân quả: Từ sau ngày 30-4-1975, cuộc đời của bà
Ngọc Ánh là những năm tháng dài tăm tối, tủi nhục, nghèo đói, sống lay
lắt ở một vùng đồi núi....
Từ một phụ nữa xinh đẹp, tài ba, bà Ánh đã biến thành thế này đây....
Những người gặp bà đời thường đều được nghe những tiếng chặc lưỡi, những giọt nước mắt hối tiếc vì những điều mình đã làm...
Tất
cả những người như họ mà Thượng Tướng Phan Trung Kiên, như bà Đặng Ngọc
Ánh chỉ là gương mặt điển hình ... Họ đều giống nhau ở một điều: Tất cả
đều nhận ra mình đã bị lừa dối, đã bị lầm lạc hy sinh cho một thứ không
có thật... Đã có những năm tháng họ lầm tưởng rằng mình chiến đấu, hy
sinh vì lý tưởng, vì lòng yêu nước.....
Để
rồi sự thật phũ phàng cuộc đời họ là câu trả lời đầy đủ nhất: Họ đã gây
tội ác không những đối với đồng loại mà đối với chính những người thân
yêu của họ và gây tội ác đối với chính bản thân họ! Họ đã đánh đổi Hạnh
phúc có thật của mình cho một chủ thuyết, cho một Đảng mà đến hôm nay đã
hiện nguyên hình chính là Đảng X - Đảng tham nhũng, độc tài, phát xít.
Họ và hàng triệu triệu người đã nằm xuống, đã hy sinh để rồi đẩy nhân
dân Việt Nam vào sự thống trị của những Đồng chí X - Những 'tinh tú'
của Đảng - Kẻ tham nhũng, bạo tàn, vô ơn, bội nghĩa, lấy đàn áp nhân dân
làm vui, cướp bóc, làm giàu qua đêm làm lẽ sống ... - Đó chính là đặc
trưng của một lý tưởng, một chủ thuyết mà những Thượng Tướng Phan Trung
Kiên, những Bác sĩ hoàng tộc Đặng Ngọc Ánh, những cựu chiến binh Đoàn
Văn Vươn cùng hàng triệu triệu người Việt Nam khác đã lầm lạc đi theo để
đến cuối đời mới nhìn thấy 'cái mặt nạ đã rơi xuống' để lộ nguyên hình
bản chất thật: MỘT ĐẢNG X CỦA BÈ LŨ THAM NHŨNG, ĐỘC TÀI X!
Hàng
triệu con tim đã thổn thức với những giọt nước mắt đắng cay lăn dài....
Những nước mắt cũng chẳng khiến bè lũ X động lòng! Hãy gạt nước mắt,
nuốt căm hận vào tim, Hãy cùng nhau đứng dạy để sửa sai lầm của chính
mình, cùng nhau đoàn kết đánh đổ bè lũ X! Chỉ có như vậy mới đưa Việt
Nam trở thành một đất nước như nguyện ước của Hồ Chí Minh: Một Việt Nam
Dân chủ - Cộng hòa của một chế độ hòa hợp dân tộc mà mọi thành phần, mọi
đảng phái được bình đẳng, mỗi con người thật sự có quyền làm người cùng
tham gia xây dựng một Tổ Quốc Việt Nam giàu đẹp, dân chủ, công bằng,
văn minh như Hiến Pháp 1946 đã đề ra...
Sau
68 năm nhân dân Việt Nam chỉ mong muốn được 'lội ngược' lại quá khứ,
được hưởng quyền làm người như 67 năm về trước của bản Hiến Pháp 1946.
Ước nguyện quá ư nhỏ bé, quá ư khiêm tốn và đó cũng là lý tưởng mà dân
tộc đã đi theo Nguyễn Ái Quốc, vậy mà xem ra như không tưởng!!!!!!!!!
Nhân
dân Việt Nam không thể để Đảng X dẫn dắt cả dân tộc chúng ta đến trại
tập trung khổng lồ để tự sát như vậy, hãy tự mình quyết định vận mệnh
của chính mình:
HÃY CHẤM DỨT LÀM NHỮNG CON HỦI BỊ CẢ THẾ GIỚI NGUYỀN RỦA! HÃY TRỞ LẠI LÀM NGƯỜI TỰ DO SÁNG VAI CÙNG NĂM CHÂU BỐN BỂ!
Đàm Đức Đam
Mời xem thêm những bài viết của Lề Đảng để hiểu thêm....
Nữ tình báo dòng dõi hoàng tộc xinh đẹp nhất Việt Nam
Xinh
đẹp, gan dạ, bản lĩnh, thông minh, tài giỏi... bà trở thành một cán bộ
tình báo chiến lược, sánh ngang với những cây đa, cây đề trong làng tình
báo Việt Nam. Bà là người từng gây chấn động nước Mỹ với trận đánh xóa
sổ Đại sứ quán Mỹ, Nha cảnh sát quận I (Sài Gòn) ngày 20/9/1965.
Theo
bà Đặng Hoàng Ánh, chính tuổi thơ bất hạnh, thời thế loạn lạc đã dẫn
lối đưa đường một thiếu nữ 11 tuổi như bà đi theo con đường cách mạng.
Mong ước đền nợ nước, trả thù nhà là động lực để bà cố gắng học hỏi và
trở thành một nhà tình báo xuất sắc, luồn sâu trong lòng địch, thực hiện
những trận đánh cảm tử rúng động chính quyền địch.
Ký ức Hoàng tộc
May
mắn được biết đến bà, với tôi đó là một diễm phúc. Bởi xét theo đế hệ
Hoàng triều thời phong kiến, bà là một Quận chúa lá ngọc cành vàng. Chị
em con chú con bác với vua Bảo Đại và là em họ của giáo sư Bửu Hội (Giáo
sư nổi tiếng thuộc Viện Hàn Lâm Khoa học Pháp). Thời chiến, bà là một
chiến sỹ tình báo cao cấp hoạt động lưỡng tuyến trên lằn ranh giữa ta và
địch. Bên cạnh đó, bà cũng là bác sỹ giải phẫu nổi tiếng từng tốt
nghiệp hạng xuất sắc đại học Sorbonne Pari (Pháp) thập kỷ 60, được chính
quyền Sài Gòn trọng dụng và Tống Ngô Đình Diệm mến mộ nhận làm con
nuôi.
Thời
bình trở lại, bà là người thẳng thắn, sắc sảo, dám đấu tranh với tiêu
cực, được nhân dân và chính quyền cơ sở tin yêu. Điều đáng nói cuộc đời
bà không bình lặng như người ta tưởng, đó là quãng đời chỉ có sóng gió
và những con đường gập ghềnh, đầy góc khuất. Tôi cam đoan như thế. Trong
những dòng nhật ký được bà chép tay trong suốt hơn nửa cuộc đời có
vinh, nhục, ngọt, bùi, đắng, cay... Tất nhiên, còn thấm đẫm những dòng
nước mắt chát chua. Cả cuộc đời hy sinh, cống hiến cho cách mạng, cuối
đời bà phải sống nương tựa vào người con tật nguyền của một nữ đồng đội
mà bà hứa nhận nuôi. Để có cái ăn, bà phải tự tay lao động âm thầm ở một
bản làng vùng sâu của huyện Đức Trọng (tỉnh Lâm Đồng).
Chuyến
xe từ TP.HCM ngược Tây Nguyên chông chênh vượt qua những con đường gập
ghềnh, đèo cao, dốc thẳm. Qua điện thoại hẹn trước, giọng cụ bà tôi cần
gặp thâm trầm chất Huế pha lẫn sự ngọt ngào của thanh âm Nam Bộ cứ động
viên quan tâm. Tôi bồi hồi liên tưởng khi được gặp, trò chuyện thân tình
với bà, con người mà cuộc đời có thể ví tựa huyền thoại. Từ ngã ba Liên
Khương (thị trấn Liên Nghĩa, huyện Đức Trọng) rẽ trái tầm 10km thì vào
xã Bình Thạnh - chốn quê yên bình mà cựu tình báo một thời đang sống
quảng cuối cuộc đời.
Vừa
đến nơi, cụ bà đã đứng đầu ngõ nở nụ cười đón khách. Với cặp kính trắng
trễ gọng, nụ cười tươi trên gương mặt phúc hậu, vết nhăn thời gian vẫn
chưa làm nhòa nét đẹp quý phái của một Quận chúa có dòng dõi Hoàng tộc.
Bà bắt tay lanh lẹ và dẫn tôi vào nhà. Căn nhà nhỏ, sạch sẽ do một tay
bà tạo dựng bằng chính sức lao động của mình sau giải phóng. Hiện bà ở
cùng gia đình anh Đặng Anh Quân (48 tuổi), là con của một nữ đồng đội hi
sinh trong tù mà bà nhận nuôi, đến nay vẫn chưa thể tìm được người
thân, cũng như gốc tích.
Trong
gian phòng nhỏ, trên chiếc tủ mộc đơn sơ, bà trân trọng để tấm ảnh
trắng đen đã ố màu. Bên đối diện là ảnh Bác Hồ. Thấy ánh mắt tò mò của
tôi, cụ bà cười hiền: "Ba tôi đấy, Trần Lệ Chất (tự Gia Khanh), đồng
môn, đồng niên, đồng chí hướng với cụ Nguyễn Sinh Sắc (thân sinh Bác
Hồ). Ông cũng là thành viên sáng lập ra trường Dục Thanh (Phan Thiết,
nơi Bác Hồ từng dạy học) và tổ chức những hoạt động yêu nước đầu thế kỷ
20. Bà Đặng Hoàng Ánh bảo, cha bà sinh năm 1862, làm quan triều đình nhà
Nguyễn, thông minh, thạo nhiều ngoại ngữ nhưng có xu hướng tiến bộ, bất
mãn triều đình nên bỏ áo mũ, từ quan.
Trong
ảnh, ông cụ trán cao, mắt sáng ẩn sau cặp kính tròn, cổ thắt cà vạt
kiểu Tây, bức ảnh chụp chân dung một trí thức hơn thế kỷ trước vẫn đẹp
đến lạ. Trong trí nhớ cụ bà, vị cha già hiện lên đầy hãnh diện và tự
hào: "Sinh thời người dân mến mộ thường gọi cha tôi là Lệ Chất tiên
sinh. Với những hoạt động yêu nước, khi phong trào Duy tân bị Pháp đàn
áp, ông phải chạy sang Bồ Đào Nha. Sau khi về nước thì ông ra Bắc rồi
lấy vợ ngoài Thanh Oai (Hà Nội), sau đó làm thư ký cho Công sứ Pháp
Claude Léon Lucien Garnier (Người có cổ phần trong Công ty thương mại
Liên Thành hồi đầu thế kỷ 20 ở Phan Thiết - Bình Thuận). Hiện tại con
cháu của các anh chị em (con của vợ đầu) của cha tôi vẫn còn ở ngoài
Bắc, đến nay chúng tôi vẫn liên lạc.
Theo cách mạng
Được
Công sứ Claude Léon Lucien Garnier trọng dụng, năm 1906 cha bà vào Bình
Thuận xin giấy phép tập hợp với những trí thức tư sản yêu nước lúc bấy
giờ là Hồ Tá Bang, Nguyễn Trọng Lợi, Nguyễn Quý Anh, Nguyễn Hiệt Chi,
Trần Lệ Chất, Ngô Văn Nhượng thành lập Công ty Liên Thành. Công ty
chuyên buôn bán nước mắm và một số mặt hàng hải sản khác, trong đó có cổ
phần của viên công sứ Pháp. Rồi thành lập tiếp 2 bộ phận là: "Liên
Thành Thư Xã (truyền bá sách báo, tài liệu tiến bộ từ hải ngoại) và Dục
Thanhhọc hiệu (trường dạy học). Tất cả để hưởng ứng phong trào Duy Tân
do Phan Châu Trinh, Trần Quý Cáp và Huỳnh Thúc Kháng khởi xướng tại
Trung Kỳ. Nhân duyên đã đưa cha bà cưu mang người con của đồng môn
Nguyễn Sinh Sắc là Nguyễn Văn Ba (sau này là Bác Hồ).
Cũng
từ đây, cha bà nhận ra nguyện vọng tìm con đường cứu nước của Nguyễn
Văn Ba, nhờ quen biết với Công sứ Pháp và ông Hồ Tá Bang (trí thức Duy
tân) mà ông đã làm giấy chứng nhận (tựa như giấy chứng minh) cho Văn Ba.
Vào tháng 5/1911 Công sứ Pháp gọi cha bà giao việc đi Pháp để ngoại
giao buôn bán. Cơ hội đến, chàng thanh niên Văn Ba xin được ra nước
ngoài cùng chuyến tàu. Cha bà đã đứng ra xin Công sứ Pháp làm paso xuất
cảnh cho Văn Ba và được đồng ý, còn cha bà chính thức đổi họ thành
Nguyễn Như Chuyên
.
Ngày 2/6/1911 tàu Amiral Latouche Tréville (quốc tịch Pháp) cập cảng
Nhà Rồng (Sài Gòn). Đến ngày 5/6/1911, cha bà và chàng thanh niên Văn Ba
lên tàu rời bến Nhà Rồng, chính thức xuất ngoại. Bà Đặng Hoàng Ánh bảo,
những câu chuyện quá khứ bà đều được nghe cha mình kể lúc ông còn sinh
thời. Và, chính tuổi thơ đầy bất hạnh, những tháng năm đau thương như là
chất xúc tác găm tất cả vào trí nhớ, thường trực theo bà qua từng năm
tháng không thể nào quên. "Đó là những câu chuyện tôi được nghe lúc cha
tôi còn sống kể lại và một phần tôi đã chứng kiến, tôi đã ghi lại trung
thực trong những trang nhật ký từ khi tôi là sinh viên y khoa ở Việt
Nam, với mong muốn con cháu mình sau này đọc lại để biết", bà nói.
Trong
những lời trò chuyện, tôi cảm nhận được nỗi buồn khó giấu trên khuôn
mặt nhẫn nhịn của bà. Như khơi vào ký ức buồn, giọng bà chùng xuống: "Rồi một ngày tai họa ập xuống, cả nhà tôi bị xử giảo hình".
Nói đến đây cổ bà nghẹn lại, khóe mắt đôi dòng lệ lại rơi, đôi mắt thâm
quầng mà cuộc đời đầy sóng gió của một Quận chúa đã bao lần thầm khóc.
Ngồi suy ngẫm lại cuộc đời, bà gửi trong dòng nhật ký:
"Tôi
chịu đựng bao cay đắng, nhiều lúc muốn buông xuôi trôi nổi theo số
phận. Nhưng nhìn về quá khứ của bản thân, của ba, của má, của anh chị
em... nên tôi lại gượng dậy, vượt qua".
Câu
chuyện giữa tôi và Quận chúa có lúc chững lại, đó là lúc bà nhắc lại
quá khứ đau buồn. Bà Ánh đưa tôi xem chiếc vòng tay bằng đá xanh, đúng
ra nó là một kỷ vật hơn là thứ đồ trang sức, bà đã cẩn trọng đeo giữ
trong suốt quãng đời đã qua của mình. "Khi cả nhà tôi bị xử giảo hình,
máu chảy loang lổ nền đất, mẹ tôi ngã xuống, tôi chỉ kịp lấy được chiếc
vòng này. Mẹ tôi là cụ Trương Ngọc Trầm em họ của cụ Trương Gia Mô
(1866-1929, từng làm quan ở Huế, một sĩ phu yêu nước đầu thế kỷ 20). Đó
là ngày 26 tháng Chạp, năm 1945 (Bính Tuất), chỉ còn bốn ngày nữa là Tết
cổ truyền. Bọn Tôn Nhân Phủ (cơ quan quản lí nội bộ hoàng tộc thời
phong kiến của triều đình) và giặc Pháp đã cấu kết với nhau giả chiếu
của vua Bảo Đại xử tru di cả nhà tôi, vì cha tôi ủng hộ các phong trào
cải tiến".
Lối rẽ
Bà
bảo, bản thân may mắn được đồng chí Phạm Hùng (nhà cách mạng lừng danh
từng bị Pháp hai lần tuyên án tử, người từng được cha bà cứu thoát hồi ở
Mỹ Tho) cứu đưa về Sài Gòn giao gửi cho đồng chí Phạm Văn Xô (người
được nhà nước tặng thưởng Huân chương Sao Vàng cao quý). Bà được cưu
mang, dạy dỗ và cho đi học, đó là con đường dẫn bà đến với cách mạng và
trở thành một sinh viên y khoa xuất sắc, một nhà tình báo chiến lược
từng làm cho bọn Mỹ - Ngụy bao phen chao đảo.
Đột nhập "Nhà trắng châu Á"
Khoảng
giữa năm 1964, mật tin tình báo cho biết, năm 1965 Mỹ sẽ tăng viện trợ
vũ khí, cố vấn và binh lính vào miền Nam để thực hiện chiến lược Việt
Nam hóa chiến tranh. Theo đó, chính quyền tay sai tại miền Nam sẽ ký
thỏa thuận cho Mỹ mượn cảng Cam Ranh trong vòng 30 năm làm căn cứ quân
sự. Đổi lại Mỹ sẽ đổ đô la vào miền Nam chống lưng cho ngụy quyền bằng
các phương tiện chiến tranh hiện đại để mở rộng chiến sự ra miền Bắc.
Tình
hình đó, TW chỉ đạo lực lượng biệt động Sài Gòn phải lên phương án đánh
Đại sứ quán Mỹ để răn đe, bắt buộc phải có thiệt hại. Trong cuộc họp bí
mật sau đó có đồng chí Bảy Vịnh (Nguyễn Vịnh, sau này là đại tướng
Nguyễn Chí Thanh) cùng những đồng chí biệt động Sài thành, rất nhiều
phương án được đưa ra. Trong đó đáng chú ý là phương án của T2R (Phạm
Ngọc Diệp, tức bà Đặng Hoàng Ánh bây giờ) là sử dụng lực lượng nhỏ, công
khai khéo léo tiếp cận, làm quen với một nhân viên cao cấp nào đó trong
đại sứ quán. Khi lọt vào bên trong, điều nghiên tình hình thì cơ hội
đánh thành công sẽ cao hơn.
Bà Ánh (đứng giữa) được phong dũng sỹ diệt Mỹ sau trận đánh tại sứ quán Mỹ năm 1965 và được ra Bắc gặp Bác Hồ, Bác Tôn.
Đại
sứ quán Mỹ tại Sài Gòn lúc này có những quan chức như: Đại tướng
Maxwell D. Taylor phụ trách về kinh tế, tiến sỹ Kissinger phụ trách về
quân sự, Tư lệnh bộ chỉ huy cố vấn quân sự Mỹ tại miền Nam, tướng
Westmoland và phụ trách chiến sự, trung tướng Maxcov phụ trách chiến đấu
trực tiếp và Robert Maxnamara phụ trách vũ khí chiến trường. Tuy nhiên,
trong số đó Ngọc Diệp chú ý đến cái tên Maxwell D. Taylor.
Ông
cố vấn Vũ Ngọc Nhạ (tình báo chiến lược được cách mạng cài cắm) từng
cho biết, Taylor là người không chỉ sõi tiếng Việt cũng như văn hóa
Việt. Bà ngoại Taylor là người Việt, nên ông ta cũng có cảm tình với
người Việt. Hơn nữa, hiện Taylor vẫn còn cô đơn vì đã li hôn vợ, nên nếu
dùng mỹ nhân kế làm quen viên đại sứ này thì không khó. Trên cơ sở đó
T2 (Đặng Ngọc Diệp) phân tích, nếu tiếp cận được Taylor thì sẽ dễ bề vào
Đại sứ quán Mỹ nghiên cứu tình hình và sẽ có cơ hội đặt bom bí mật để
đánh. Sau hồi bỏ phiếu thì phương án của T2- Đặng Hoàng Ánh đạt số phiếu
nhiều hơn.
Sau
khi Diệm bị ám sát năm 1963, Hoàng Đức Nhã (người của cách mạng) tiếp
tục về làm cố vấn trong Tổng thống phủ. Ông còn thường ra vào đại sứ
quán dễ dàng như thể ở nhà mình, hơn nữa quen biết tất cả các tướng tá
trong chính giới Sài Gòn cũng như các đại cứ Mỹ tại Việt Nam, trong đó
có Maxwell D. Taylor. Tại cuộc gặp bí mật tại Nhà thờ Đức Bà, Ngọc Diệp
nhờ Hoàng Đức Nhã giới thiệu vào dinh tổng thống làm tiếp tân, kiêm ca
vũ để phục vụ trong những buổi liên hoan cho binh lính. Với uy tín từng
làm bác sỹ cho mẹ Ngô Đình Diệm, lại nói tiếng Tây lưu loát, có ngoại
hình, cô được gật đầu nhận ngay.
Điệp vụ hoàn hảo
Hoàng
Đức Nhã, người của Tổng thống phủ giới thiệu Ngọc Diệp với đại sứ
Maxwell D. Taylor. Ngay cái nhìn đầu tiên người đàn ông từng hơn một lần
vỡ hạnh phúc đã phải si mê trước nét đẹp thuần khiết và tài năng của
Ngọc Diệp. Đặc biệt khi biết Ngọc Diệp là quận chúa cuối cùng của nền
phong kiến Việt Nam, em của vua thất sủng Bảo Đại, ông ta càng thêm trân
trọng và mến mộ. Từ ngày tiếp cận được Taylor, mọi thứ đều diễn ra như
kịch bản đã vạch. "Ông ta hơn tôi gần 20 tuổi, đó là một người Mỹ tiến
bộ, hiểu người Việt hơn cả người bản xứ, quan điểm ở Việt Nam của ông ta
cũng không cực đoan như những viên tướng khác. Ông ấy cầu hôn tôi và
hứa cho tôi tất cả những gì nếu tôi thích, sẵn sàng dẫn tôi sang Mỹ sống
đời nhung lụa. Ông ấy tặng tôi tờ ngân phiếu giá trị 1 triệu USD và
chiếc nhẫn quý để cầu hôn. Số tiền này tôi giao cho đồng chí anh Hai
Phạm Văn Xô để góp vào mua vũ khí", nữ biệt động tài sắc ngày nào nhớ
lại.
Mệnh
lệnh của tổ chức, của Đảng phải thực thi, không có yếu tố tình cảm được
xen lẫn, lý trí luôn phải làm chủ. Trong những ngày vờ làm người tình
của Maxwell Taylor, phải ăn diện, dự tiệc ở biệt thự xa hoa, bà Đặng
Hoàng Ánh lúc đó phải chịu biết bao cay nghiệt từ bạn bè, đồng nghiệp là
các bác sỹ. Họ cho rằng bà tham đô la nên sẵn sàng bỏ chồng, con cặp bồ
với người Mỹ. Chỉ có bà, những đồng đội và lãnh đạo Bảy Vịnh mới biết.
Cuộc đời làm tình báo như bà nói, đó là sự hi sinh thầm lặng, có những
điều không bao giờ được nói mà chỉ được làm. "Sau này tiếng đời tôi từng
lấy chồng Mỹ cũng có nguồn gốc từ sự kiện này. Trong khi đó, đây là
kịch bản của tổ chức đề ra, tôi có trách nhiệm phải diễn, phải làm vợ
viên đại sứ Mỹ, tạo lòng tin trong chính quyền Sài Gòn để có cơ hội
đánh", bà nói.
Rồi
Ngọc Diệp vờ đồng ý lấy Maxwell D. Taylor, lễ đính hôn sẽ được tổ chức ở
tòa đại sứ Mỹ vào ngày 29/5/1965, đúng ngày trọng đại chính quyền Sài
Gòn ký kết với Mỹ thỏa thuận quân sự thuê bán đảo Cam Ranh. Qua thông
tin từ chồng tương lai Taylor, một đại tiệc lớn sẽ được mở, dự kiến trên
dưới 2.000 người, trong đó chủ yếu là tướng tá chóp bu ngụy và những
viên đại sứ Mỹ. Cơ hội đến, Ngọc Diệp xin quyết định đánh vào ngày này,
phương án đưa ra lợi dụng uy tín là vợ đính hôn của đại sứ Taylor, Ngọc
Diệp sẽ bí mật mang thuốc nổ vào đặt trong các bình hoa trên các bàn
tiệc.
Trong
gian phòng dự kiến sẽ có 134 bàn, mỗi bàn dài 10 người đều có lọ hoa,
tất cả thuốc nổ tổng hợp đều được Ngọc Diệp bỏ vào trước đó, dự kiến khi
phát nổ nó sẽ làm lây lan sang kho đạn ở nha cảnh sát. Sáng 29/5/1965,
Ngọc Diệp cùng những chiến sỹ tình báo được cài cắm trong chính quyền
Sài Gòn bám sát hỗ trợ là trung tướng Đặng Văn Quang, đại tướng Đỗ Cao
Trí, trung tướng Lịnh Quang Viên, tình báo Hoàng Đức Nhã, Tổng nha quận I
Sài Gòn Kiều Công Bì, hai ca sỹ phản gián Ngọc Hiển và Cẩm Vân. Ngọc
Diệp tay cầm 3 con gấu bông như cũ đi vào tòa đại sứ. Lễ đính hôn cùng
Taylor sẽ được tổ chức trước, sau đó là lễ ký thỏa thuận Mỹ- Sài Gòn,
cuối cùng là mở tiệc ăn mừng.
Lễ
đính hôn cùng Taylor xong, đến lễ ký kết hoàn thành, cuối cùng là bản
Tăng- gô và những ly rượu dạ tiệc. Ngọc Diệp nán lại nhảy cùng chồng,
hết bản nhạc, Ngọc Diệp cùng những sỹ quan cao cấp (chiến sỹ đặc tình)
nhanh chóng chào ra về. Chiếc xe vừa chạy đến Bưu điện Sài Gòn thì 3
tiếng nổ chát chúa liên tiếp vang lên. Xong, cô bí mật đến chùa Quang
Minh Tự (Q. Phú Nhuận) xuống tóc đi tu. Ngày hôm sau các nhật báo Sài
Gòn đều chạy những tin tức nóng trên trang nhất về vụ đánh bom táo tợn
này cho biết, tòa đại sứ Mỹ và Nha cảnh sát quận I sau buối sáng đã trở
thành đống gạch vụn.
Hai trận đánh cách nhau 59 ngày
Nhiều
tranh cãi đã diễn ra về vụ đánh tòa đại sứ Mỹ 1965. Trên thực tế, thời
Ngô Đình Diệm tòa đại sứ Mỹ đặt gần Sân bay Tân Sơn Nhất bị đánh 3 lần,
sau đó chuyển về đường Hàm Nghi bị đánh một lần, nhưng tất cả đều không
gây thiệt hại. Lần thứ 5 thì đội biệt động của bà Ánh dưới sự chỉ đạo
của đồng chí Phạm Văn Xô mới tiêu diệt được. Đáng chú ý là trận đánh
ngày 30/3/1965 có nhiều chi tiết trùng hợp, gây nhầm lẫn với trận đánh
ngày 29/5/1965.
Theo
bà Đặng Hoàng Ánh, trận đánh này do đồng chí Bảy Bê (tức Nguyễn Văn
Xuân, Bình Định) biệt động Thành Sài Gòn tiến hành vào 10h40’ sáng
30/3/1965, tại đường Hàm Nghi. Sau sự kiện này tòa đại sứ chuyển đến
đường Mạc Đỉnh Chi, sát vách Nha cảnh sát quận I. Đến sáng 29/5/1965 thì
bà Đặng Hoàng Ánh tiến hành đánh sập gần như hoàn toàn lúc10h45. "Hai
sự kiện cách nhau 59 ngày, ở hai địa điểm khác nhau. Nhiều người đã nhầm
lẫn, chỉ có những người trong cuộc như chúng tôi mới tường tận", bà Ánh
nói.
Kỳ Anh
at 5:06 AM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét