Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2011

Hữu nghị cũng phải có nguyên tắc và điều kiện của nó chứ! Đáng lẽ trước hết họ phải tỏ rõ thiện chí bằng một thành động thực tế, chí ít là ngừng ngay chiến dịch xâm lấn biển đảo của Việt Nam, tốt hơn là tuyên bố hủy bỏ lưỡi bò, tốt nhất là trả lại Hoàng Sa và phần Trường Sa mà họ vừa xâm chiếm của Việt Nam. Đó là điều kiện tiên quyết cho mối quan hệ hữu nghị lâu dài thực sự giữa hai nước. Họ không làm thế lại còn "chơi tay trên" khi đem một đài truyền hình cấp tỉnh (Quảng Tây) bắc cầu với đài tuyền hình trung ương Việt Nam. Liệu đã có bao nhiêu % dân Trung Quốc xem chương trình này hay chỉ có nhân dân Việt Nam là chính?


Cầu truyền hình hay diễn biến hòa bình?


clip_image001
Tối hôm qua mình kiên nhẫn ngỗi xem từ đầu đến cuối chương trinh giao lưu cầu truyền hình trực tuyến “Hữu nghị Việt-Trung – Láng giềng gần”. Biết nói thế nào nhỉ?


Quả là người Việt Nam ta có dòng máu hữu nghị thấm đậm trong tim. Vẫn biết nó bao phen xâm lược mình; hình ảnh những cuộc thảm sát trong chiến tranh biên giới 1979, và hình ảnh đám lính công binh Việt Nam mình trần tay không vũ khí tại đảo Gạc Ma 1988 bị tàu chiến chúng nó bắn xối xả cho đến khi không còn thấy bóng dáng trên mặt biển vẫn còn đó… Vậy mà thấy nhiều người ngồi xem trực tiếp hoặc qua màn hình TV vẫn xúc động trước những hình ảnh, lời ca và lời nói của các “nghệ nhân” trên sân khấu. Bản thân mình cũng suýt chảy nước mắt. Thế mới lạ chứ!?


Thì ra trọng nghĩa tình vừa là một đạo lý truyền thống tốt đẹp vừa là "gót chân achilles" của người Việt. Nó có thể làm cho cả cơ thể yếu mềm; đôi khi yếu đến nỗi không dám chấp nhận và nhìn thẳng vào sự thật; thậm chí nếu có ai nói ra sẽ có người khác ra hiệu "im ngay"... không thì chết với nó đấy! Tức là vừa yếu vừa hèn.


Nhưng cũng không hoàn toàn đơn giản chỉ có vậy. Sự yếu hèn đó còn được tôn lên thành cái gọi là nghệ thuật “khôn khéo”... Trong đám dân đen vốn nặng tình nghĩa, ắt sẽ có kẻ cam tâm đứng ra mua bán tình nghĩa cũng là lẽ đương nhiên. Số này thường vỗ ngực tự cho mình khôn khéo, tinh tường đến mức người thường không thể nào hiểu được (?). Chí lớn gặp nhau thế là hai bên đưa ra sáng kiến mở ra cái gọi là "cầu truyền hình" để nhắc lại nghĩa cũ tình xưa... Nhưng điều trớ trêu là cái cầu đó không hề có chân; nó diễn ra trong bối cảnh đầy nghịch lý khi một bên liên tục "dọa đánh" bên kia, với hàng loạt hành động lấn lướt trên biển cùng nhiều thủ đoạn lấn chiếm và phá hoại kinh tế dọc đường biên. Đó là gì nếu không phải là trò "diễn biến hòa bình" mà lâu nay dân ta vẫn được nhắc nhỡ phải "đề cao cảnh giác"? Phải chăng "cầu truyền hình" chỉ là một cách để nối lại những nhịp cầu thực sự cho quân xâm lược vốn đã bị cắt đứt giữa những đợt chiến tranh xâm lược do chúng gây ra?


Hữu nghị cũng phải có nguyên tắc và điều kiện của nó chứ! Đáng lẽ trước hết họ phải tỏ rõ thiện chí bằng một thành động thực tế, chí ít là ngừng ngay chiến dịch xâm lấn biển đảo của Việt Nam, tốt hơn là tuyên bố hủy bỏ lưỡi bò, tốt nhất là trả lại Hoàng Sa và phần Trường Sa mà họ vừa xâm chiếm của Việt Nam. Đó là điều kiện tiên quyết cho mối quan hệ hữu nghị lâu dài thực sự giữa hai nước. Họ không làm thế lại còn "chơi tay trên" khi đem một đài truyền hình cấp tỉnh (Quảng Tây) bắc cầu với đài tuyền hình trung ương Việt Nam. Liệu đã có bao nhiêu % dân Trung Quốc xem chương trình này hay chỉ có nhân dân Việt Nam là chính? Đó là chưa nói về nội dung: Phần đầu có đề cập đến tướng lưỡng quốc Nguyễn Sơn nhưng toàn bộ chương trình là để kể công lao của Trung Quốc. Coi chừng một ngày kia họ lại vu cho ta "vong ơn bạc nghĩa" để lấy cớ dạy thêm những bài học... Đó vốn dĩ là "sách tàu" ai cũng biết.


Thiết nghĩ, đức tính thân thiện, trọng nghĩa tình, nhất là đối với hàng xóm láng giềng, là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Việt Nam luôn cần được giữ gìn và phát huy. Nhưng bài học xưa và nay nhắc ta nhớ rằng đó cũng là điểm yếu mà kẻ thù của ta thời nào cũng khai thác lợi dụng cho mục tiêu xâm lược của chúng.


+++++++++++++


Một đài trung ương VN không thể giao lưu đồng đẳng với một đài tỉnh lẻ TQ ấy là tỉnh Nam Ninh. Đạo đức giả thì đạo đức giả, nhưng quốc thể là quốc thể. 

 


Tôi chỉ gặp  ông đúng một lần, chỉ một lần không hơn, hình như năm 1996 thì phải, khi ông là trưởng ban thời sự VTV1, tôi có chút việc cơ quan đến gặp ông. Tôi nhớ khi tôi xưng danh ông đã nhìn tôi như nhìn một cục cứt, và tất nhiên việc cơ quan giao cho tôi liên hệ với ông cũng bị vứt vào sọt rác.


Tất nhiên tôi không hề giận ông, cả tỉ người coi tôi như cục cứt chứ riêng gì ông đâu( Trí thức là cục cứt mà, hi hi). Vả, với tư  cách con trai ông Trần Lâm, thần tượng của tôi, thì việc ông không biết tôi là ai và khi biết thì coi tôi như cục cứt cũng là chuyện bình thường, nếu giận tôi là thằng ngu xuẩn. Tư bấy đến nay ngồi đâu tôi cũng khen ông, so với Lại văn Sâm- người cùng thời TKX với ông- thì ông hơn hẳn một cái đầu. Thú thực  tôi mừng thầm khi nghe tin ông lên chức tổng giám đốc, hi vọng nhờ thế mà VTV bớt nhà quê đi, chỉ mong bớt nhà quê đi thôi chứ hy vọng khá hơn thì không dám.


Ngay cả khi nghe thiên hạ chửi ông vụ cho phát  phóng sự biểu tình, mạt sát những trí thức danh giá của nước này khi họ tham gia biểu tình; vụ ông ( dự định) quyết định cho phát sóng phim Lý Công Uẩn- đường tới thành Thăng Long, tôi cũng không hề giận ông. Những việc như thế không phải mình ông quyết được.  Suy cho cùng ông chỉ là một con tốt rẻ rúng trong chính trường bạc nhược và nông nổi, ở đấy chữ CHÍNH bị thủ tiêu, khắp bốn bề ngập ngụa mỗi chữ THAM, ông biết thừa  khỏi cần phải nói nhiều.


Chỉ trách ông trong việc ông có thể làm, và bổn phận một con dân nước Việt ông phải làm, nhưng ông đã nhắm mắt làm ngơ. Ấy là chương trình cầu truyền hình trực tiếp về tình hữu nghị Viêt- Trung tối 14/ 12 vừa rồi. Tất nhiên ông thừa biết đây là trò chơi đaọ đức giả, chứ hữu nghị cái gì! Ông cũng thừa biết tờ Hoàn Cầu- một phụ san của tờ Nhân Dân Nhật báo – tiếng nói chính thức của Đảng Cộng sản Trung Quốc- đã đặt ra các câu hỏi thăm dò về cái gọi là “tình hữu nghị” với Việt Nam, với các  câu hỏi Việt Nam là “vong ân bội nghĩa”, “xâm chiếm Biển Đông”, “hiếu chiến”, “nham hiểm”, v.v


Ok. Đạo đức giả thì đạo đức giả ( nửa thế kỉ nay chúng ta đã quen xơi món này rồi), nhưng quốc thể là quốc thể. Một đài trung ương VN không thể giao lưu đồng đẳng với một đài tỉnh lẻ TQ ấy là tỉnh Nam Ninh. Nhà báo Huy Đức ( Ông này thì ông biết quá rồi còn gì) đã bình luận: “Giao lưu với đài Nam Ninh sao không dùng đài truyền hình Hà Nội mà lại dùng đài truyền hình Quốc gia, theo nguyên tắc ngoại giao đối đẳng. Việt Nam  đâu đã thành một tỉnh ( của TQ)?)”.


Cái này thì đến đứa con nít còn biết, sao Trần Bình Minh không biết nhỉ? Ông biết chứ, người rắp tâm làm chính trị từ tuổi 25 sao mà không biết. Có điều ông theo chủ thuyết Mackeno, kệ mẹ, cái gì trên bảo thì ta làm, vấn đề là cái ghế chứ không phải là Tổ quốc.


Nếu vậy thì đó là thứ  chính trị Mackeno, chính trị Oẳn- Tà- Roằn, trước sau gì cũng bị nhân dân phỉ nhổ, này hỡi ông Trần Bình Minh.

Bài : Này hỡi ông Trần Bình Minh….





++++++++++++++


CẦN CÁC BẠN GIÚP MỘT TAY


Tiếp tục gởi thư ra quốc tế về sự bắt giữ trái pháp luật chị Minh Hằng tại trại tù trá hình.
-----> http://bietkichxaxu.blogspot.com/2011/11/thu-goi-quoc-te-ve-su-bat-giu-trai-phap.html

+++++

Người phụ nữ yêu nước Bùi Thị Minh Hằng hiện đang bị nhà cầm quyền CSVN giam giữ trái pháp luật tại trại tù trá hình, Cơ sở giáo dục Thanh Hà (Phân Khu 3 ), xã Hồ Sơn, huyện Tam Đảo, Vĩnh Phúc. Chúng ta hãy treo avatar của chị Bùi Hằng, đăng ở blog câu : " HÃY TRẢ TỰ DO CHO BÙI HẰNG" và thay phiên gọi vào CSGD Thanh Hà để thăm chị Hằng, số phone là 0211-3832-033
-----> http://bietkichxaxu.blogspot.com/2011/12/nguoi-phu-nu-yeu-nuoc-bui-thi-minh-hang.html


+++++

Hãy chung tay hỗ trợ về vật chất cũng như tinh thần để giúp gia đình nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn sống sót trước sự đàn áp tàn nhẫn, đánh đập, cướp bóc, cô lập, khủng bố tinh thần, ... của nhà cầm quyền CSVN. Liên lạc gia đình nhà văn theo thông tin như sau ---> http://bietkichxaxu.blogspot.com/2011/12/nha-van-huynh-ngoc-tuan-csvn-se-khung.html

+++++

Các bạn hãy ký vào thỉnh nguyện thư gửi TT Hoa Kỳ , xin can thiệp dùm trường hợp vi phạm nhân quyền trầm trọng đối với gia đình nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn hiện nay. ---> http://www.change.org/petitions/the-president-of-the-united-states-of-america-and-the-us-representatives-to-urge-the-vietnamese-government-to-cease-their-harassment



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét