Ca dao thời đại cháu con họ Hồ
Có lẽ chưa thời kỳ nào mà ca
dao dân ca nở rộ như thời kỳ xã hội chủ nghĩa (xấu
hết chỗ nói) này, đơn giản vì văn chương bao giờ cũng thuộc về những tiếng kêu của con
người để đòi lại những gì còn thiếu: Thiếu cơm áo, gạo tiền, thiếu tự do, thiếu công bằng, hạnh phúc…Đời là bể khổ,
những khao khát về tinh thần của con người là vô cùng nên mới cần có văn chương
và nghệ thuật để bù lại, nhưng trong xã hội cộng sản ‘thằng giỏi bị giết thằng ngu làm thầy’ nên không phải ai cũng có thể sáng tác văn chương nghệ thuật - vốn là sản phẩm của
một sự đào tạo chu đáo và năng khiếu bẩm sinh, vì thế ca dao là một vũ khí chống lại bạo lực cường quyền của tầng lớp
bình dân. Họ tự nói và viết ra những điều trong tầm nhìn, tầm nghĩ, và cũng là trong chiều kích
hữu hạn mà họ có thể làm được. Tuy không phải
là bác học thiên tài cao xa gì nhưng những sản phẩm thuộc về trí tuệ của họ đôi khi lại trở thành bất tử, cho dù đó
chỉ là những điều vụn vặt trong cuộc sống hàng ngày mà mỗi người Việt Nam chúng ta đều đã được chứng kiến trong
suốt mấy chục năm dưới sự độc tài đảng trị.
1. Dân ơi ta bảo dân này
Dân ra ngoài ruộng, Dân cày mình dân.
Cấy cày bổn phận con dân,
Quốc hội bận họp bán dần nước non.
Tổ cha mày còn khổ
mãi nghe không
Ai bảo quyết chí
chung lòng
Đi theo cộng sản
vót chông diệt thù?
Bây giờ mới biết rằng
ngu
Tỉnh ra thì cũng
đã gù cả lưng
Lăng kia là của giặc
Hồ
Cho nên dân Việt
cơ đồ nát tan
Lãnh đạo cũng thế
còn gì
Học hành ôn luyện
làm gì cực thân?
Thật thà nên chẳng
có phần
U mê dốt nát nên
thần, nên quan
Ăn no nó lại làm
càn
Vàng bạc, châu báu tranh phần chia nhau
6. Bộ đội buông súng thì tha
Công an thì phải chặt ba khúc liền
Công an thì phải chặt ba khúc liền
Chúng là công cụ kiếm tiền
Làm cho xã hội đảo điên, quay cuồng
Ngày nay chống
gậy ăn mày áo cơm!
Ngày xưa mỹ
thối, đảng thơm
Ngày nay cộng
sản thối om cõi bờ
Đánh cho Mỹ, "Ngụy", đầu rơi, máu trào
Lớn lên độc lập tràn vào
“Cháu ngoan” cả nước ào ào...ăn xin
Chắc anh đã thấy
dân mình ra sao
Công lao xương máu
năm nào
Bây giờ lãnh đạo
mang trao cho Tàu
Nam Quan, Bản Giốc
còn đâu
Hoàng Sa biển rộng cúi đầu cống dâng
Đời anh sống chết
bao lần
Vì lòng yêu nước góp phần dựng xây
Bây giờ chính đảng
một bầy
Cướp đêm rồi lại cướp ngày không tha
Trong tay còn khẩu
AK
Mong anh diệt lũ
gian tà lưu manh*...
Hộ nào sang bằng hộ đảng viên?
Dân tình thất bát đảo
điên
Công an mặc sức vung tiền chơi ngông
Đảng vì dân là đảng cướp của dân
Đảng yêu dân là dân mất mạng
Đảng yêu nước, đảng bán nước cho Tàu.
Ngày nay đại tướng
ngập ngừng phân vân
Cầm quân rồi lại cầm quần
Đẻ vô kế hoạch, anh
Văn...mất nhờ
Đồ đạc bán trước, cửa nhà bán sau
Ăn cơm chỉ có mắm, rau
Chớ ăn thịt cá mà đau dạ dày
Trong ba Việt ấy,
Đảng yêu Việt nào?
Việt Minh thì tuổi
đã cao!
Việt Cộng ốm yếu,
xanh xao gầy còm!
Việt Kiều thì vẫn
còn son.
Đảng yêu, đảng quý
như con trong nhà!
Chỉ cần một ít Đô
La,
Việt Gian phản
quốc hóa ra Việt Kiều!
15. Da em thơm như mùi cơm mậu dịch
Má em hồng như vỏ củ khoai lang
Mặt em trắng như
sắn vừa lột vỏ
Tình em đượm như rau muống chấm tương
Tình em đượm như rau muống chấm tương
Trái bom của Mỹ nổ gần kề
Cắt phăng cái cần... tăng dân số
Xin đảng cho tôi được phép
về
Học tư tưởng Bác không học được
Theo gương người càng khó khăn hơn
Một con còn khó làm sao có
Cả triệu cháu con
khắp cõi bờ?**
17. Nếu hết sữa, ấy thì cho bú
Hết vú này đến vú bên kia
Sữa nhiều ta phải phân chia
Hôm nay vú nọ, hôm kia vú này
Hết vú này đến vú bên kia
Sữa nhiều ta phải phân chia
Hôm nay vú nọ, hôm kia vú này
Cố gắng ngày mưa,
Không chừa chủ nhật
Sự thật...nghĩa trang
Lựa
lời mà nói cho lòi tiền ra
Đời
ông cho chí đời cha
Mỗi lời đảng nói dân ta...xuống mồ
Quân- dân như cá, nước
Nay phản bội ước mơ
Quân -dân thành cá, thớt
21. Mất đất là
tại...Trung Hoa
Nghèo nàn là bởi mù
lòa đảng ta
Con ơi nhớ lấy lời
cha
Chớ nghe lời đảng mà ra...ăn mày
22. Ăn mày là ai, ăn mày là ta
Bị đảng cướp đất hóa ra ăn mày
Đeo còng số tám trên tay
Dân oan cả nước
ngồi đầy nhà...pha
Nhờ đảng dân ngửa hai tay xin tiền
Nước ngoài trông thấy thật phiền
Phục hồi nhân phẩm nhận liền... đỡ cơm
Tiến về Sài Gòn quan chiếm nhà thật to
Nước lộn tùng phèo, trộm cướp được thì dùng
Tiến về Sài Gòn, giải phóng đời quan
Đánh giặc thì dốt, đánh ta rõ tài
Xe kia quay cổ chạy dài
Công an quăng lưới chụp hoài...không tha
36 năm đời dân có đảng cũng là 36 năm đời dân... đáng cỏ. Dân chúng đối mặt với chính quyền, và tìm mọi cách xả nỗi bất bình của họ bằng cách sáng tạo ra nhiều chuyện tiếu lâm chính trị, ca dao, hò vè. Trong cả nước không đâu có nhiều chuyện tiếu lâm, thơ ca bằng Hà Nội, Sài Gòn vì đó là thủ đô hành chính (Hà Nội) và trung tâm kinh tế (Sài Gòn), mọi chuyện tồi tệ xấu xa của cung đình tràn ngập các quán cóc vỉa hè hoặc quán cà phê mỗi ngày. Tưởng như vô hại mà hại vô kể. Vì nó sẽ thành dư luận mở rộng mãi ra, bao trùm mọi việc, mọi người, trở thành mặt bằng mới để đề ra các tiêu chuẩn sống cho một thời, một đời, vừa thấm đẫm tính cá nhân vừa thấm đẫm tính thời đại để ngấm ngầm trả thù, xả stress, để bù lại những giá trị bị đảng cộng sản vô cớ tước đoạt.
Thôi thì:
Thừa
chữ làm chi chẳng viết chơi
Lang
thang góp nhặt một đôi lời
Mua vui cũng được dăm ba
tối
Để lại cho đời những
phút giây...
Sacramento 13/12/2011
TKTT
*Phần 9 là tác giả sửa
thơ của Nguyễn Quốc Việt Hùng, còn lại là của một số tác giả khuyết danh hoặc
của chính tác giả.
**:
Thơ Tố Hữu ca ngợi Hồ Chí Minh: người không con mà có những triệu con
Trần Khải Thanh Thủy
Diendanctm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét